Tịnh An hóa đá tại chỗ. Nhất Niệm vênh váo: “Thấy ta giỏi chưa?" Tịnh An gật đầu như giã tỏi. Nhất Niệm lại vung tay, để Thiên Khải khôi phục lại bình thường. AdvertisementTịnh An nghiêm túc nói: “Giờ ta đánh không lại ngươi nữa rồi”. Nhất Niệm đắc ý: “Đó là tất nhiên”. Tịnh An ỉu xìu thở dài. Advertisement Nhất Niệm liếm kẹo: “Muốn học Đạo Thời Gian ở đây không?" Tịnh An ngạc nhiên: “Được sao?" Nhất Niệm gật đầu: “Được”. Tịnh An phấn khích thơm Nhất Niệm một cái: “Cảm ơn nha”. Nhất Niệm đưa tay lau nước bọt: “Nhưng ngươi phải giúp ta một việc”. Tịnh An hào phóng khoát tay: “Mười việc cũng được!" Nhất Niệm: “Ta muốn dẫn hắn đi đến văn minh Thiên Hành”. Tịnh An cứng người, chần chừ nói: “Hắn không sinh ra từ quả, không đến được nơi của chúng ta”. Nhất Niệm: “Thì lẻn vào”. Tịnh An lo lắng: “Lỡ bị phát hiện thì sao?" Nhất Niệm trấn an: “Yên tâm, có Tháp gia giấu khí tức rồi, sẽ không ai phát hiện hắn không sinh ra từ quả”. Tịnh An tò mò: “Tháp gia là cái gì cơ?" Tiểu Tháp: “...” Nhất Niệm đáp: “Tháp gia là một tòa tháp chuyên chứa người”. Tiểu Tháp: “...” Tịnh An ngẫm nghĩ một hồi: “Nhưng nếu bị phát hiện thì nguy to, bọn họ sẽ thanh lọc hắn mất”. Nhất Niệm nói: “Lỡ mà đánh nhau thì bọn ta gọi cô cô là được”. Tiểu Tháp: “...” Tịnh An lại nói: “Nhất Niệm à, người của văn minh Thiên Hành không thể giúp người ngoài đánh người mình được. Phản bội là bị thiêu hủy đấy”. Nhất Niệm liếm kẹo: “Nhưng cô cô không phải người ngoài, là người mình mà. Người mình đánh nhau cùng lắm là nội loạn chứ đâu phản bội gì”. Tịnh An trầm tư một hồi: “Ngươi nói cũng có lý, nhưng...” Nhất Niệm đặt một que kẹo nữa vào tay Tịnh An.