Thương Hợp trợn to mắt, trong mắt cũng toàn là vẻ không thể tin được. Ông ta mở miệng, vừa định lên tiếng thì đột nhiên kiếm Thanh Huyên rung chuyển, hấp thu toàn bộ thần hồn của ông ta.
Thần và hồn đều bị tiêu diệt!
Mà kiếm Thanh Huyên sau khi hấp thu linh hồn của Thương Hợp xong thì khí thế đột nhiên dâng trào dữ dội.
Diệp Quân đưa tay cầm lấy kiếm Thanh Huyên, giờ khắc này hắn cảm thấy kiếm Thanh Huyên đang rất hưng phấn, kích động không gì sánh được!
Tiểu Hồn vốn đã sống nhờ ăn linh hồn, linh hồn càng mạnh càng giúp ích cho nó, mà đi theo Diệp Quân đúng là một ngày bị đói ba bữa, rất hiếm khi được ăn một bữa ngon lành.
Advertisement
Diệp Quân nhìn về phía Kính Thần và Thiên Phù Thần xa xa, vẻ mặt hai người đều thay đổi, nhưng mục tiêu của Diệp Quân không phải bọn họ, hắn một lần nữa bay về Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.
Thấy vậy, Kính Thần vội nói: “Ngăn hắn lại”.
Nói xong bà ta hóa thành ngọn lửa chắn trước mặt Diệp Quân.
Thiên Phù Thần cũng theo sát phía sau, tuy hai người đều sợ kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, nhưng càng sợ Diệp Quân vào được Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, uy hiếp cây sinh mệnh Thiên Hành hơn!
Advertisement
Đối mặt với hai người chắn trước mình, Diệp Quân giơ tay chém ra một kiếm.
Rầm rầm!
Sau một luồng kiếm quang bộc phát, Thiên Phù Thần và Kính Thần đều bị đánh văng ra ngoài, trong lúc bay ra, thân xác hai người đều nổ tung.
Cơ thể Diệp Quân lúc này có ba loại sức mạnh huyết mạch, hơn nữa huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân đều ngày càng mạnh, quan trọng nhất là kiếm Thanh Huyên trong tay hắn cũng ngày càng mạnh hơn!
Kiếm Thanh Huyên không có cực hạn, nhưng đối với Diệp Quân thì lại có cực hạn, mà bây giờ hắn đang không ngừng đột phá cực hạn này!
Lần này Diệp Quân không tiếp tục lao về Thiên Hành Sinh Mệnh Giới nữa, hắn hóa thành một luồng kiếm quang bay về phía Kính Thần và Thiên Phù Thần.
Sát niệm!
Giờ khắc này sát niệm của hắn đã càng ngày cạnh lớn, chút lý trí còn sót lại của hắn cũng đã ngày càng ít.
Thấy Diệp Quân cầm kiếm xông tới, vẻ mặt Kính Thần và Thiên Phù Thần thay đổi rõ rệt, lúc này bọn họ không chỉ mất đi thần bảo mà cơ thể cũng chẳng còn, làm sao có thể chống lại được một kiếm này?
Vẻ mặt hai người đều xám xịt.
Nhưng đúng lúc này, một cây trường thương lửa phóng ra từ bầu trời, cả bầu trời bị xé ra tạo thành một lỗ lớn mấy vạn trượng. Diệp Quân dừng lại, bởi vì mục tiêu của cây trường thương ấy là hắn, mà sau lưng hắn là Nhất Niệm, hắn không thể không dừng lại. Diệp Quân quay người, hai tay giơ lên vung xuống một kiếm!
Ầm!
Khi kiếm của Diệp Quân hạ xuống, trường thương lửa trước mặt hắn nổ tung, ngay sau đó lại có một cây trường thương khác phóng tới.
Rầm!
Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân bị hất văng ra mấy vạn trượng.
Diệp Quân còn chưa đứng lại đã lại có một cây thương khác phóng tới trước mặt hắn.
Rầm!
Diệp Quân lại lùi lại.
Mà trong lúc hắn lùi lại, lại có một cây trường thương khác phóng tới.
Diệp Quân gầm lên một tiếng, thời không xung quanh rung chuyển dữ dội, sau đó biến thành từng ô vuông kỳ dị, trong nháy mắt, vô số kiếm ý phóng ra từ những ô vuông kỳ dị này.
Đùng đoàng!
Trong thời không kỳ dị này, mấy cây trường thương nổ tung, sau đó vỡ tan thành từng mảnh.
Nhưng lúc này, một bóng người đột nhiên lao vào thời không kỳ dị ấy, sau đó lại có một cây trường thương khác phóng về hướng Diệp Quân. Uy lực của cây thương này rất mạnh, đánh bay những thanh kiếm ý của Diệp Quân, hướng thẳng đến trước mặt hắn.
Diệp Quân vung kiếm Thanh Huyên ra chém.
Trường thương kia không đỡ được uy lực của kiếm Thanh Huyên nên vỡ tan tành, mà bản thân Diệp Quân cũng bị đẩy lùi liên tục về phía sau.
Người tấn công Diệp Quân là một người phụ nữ mặc áo giáp trắng, dáng người cô ta cao lớn, đầu đội mũ sắt màu bạc, đôi mắt phượng đầy vẻ nghiêm túc.