Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4344: “Giết một người, có làm không?”



Khâu Bạch Y nói: “Giết một người, có làm không?”



Sát Chủ đáp ngay: “Làm”.



Khâu Bạch Y gật đầu: “Ba ngày nữa, ông hãy đến tìm ta”.



Nói xong ông ta quay người rời đi.



Nhưng vào lúc này, một luồng sát ý đáng sợ bao phủ lấy ông ta, sau đó giọng của Sát Chủ lại vang lên: “Đưa nó cho ta trước”.



Khâu Bạch Y vung tay áo lên, sát ý thoáng chốc bị phá tan, đồng thời, huyết khí tản ra xung quanh hành tinh đỏ máu cũng giảm đi rất nhiều.

Advertisement



Khâu Bạch Y hờ hững nhìn hành tinh màu đỏ máu: “Ba ngày sau, hiểu chứ?”



Sát Chủ không nói gì.



Khâu Bạch Y cười: “Giết một người thôi mà, đối với Sát Chủ ông mà nói chỉ là chuyện cỏn con, nhưng vẫn cần ba ngày nữa, không vội”.



Advertisement



Nói xong ông ta biến mất trên bầu trời.







Sau khi Khâu Bạch Y rời khỏi tinh vực ấy thì tới một Tuế Nguyệt trường hà, ông ta đi ra một bước, tới một thôn nhỏ. Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt ông ta đã thay đổi, ông ta còn chưa phản ứng lại, một luồng sức mạnh kinh người đã hất ông ta ra khỏi thôn.



Khâu Bạch Y ngẩng đầu nhìn, phía trước cách đó không xa, có một người phụ nữ mặc áo trắng từ tốn đi tới.



Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Tĩnh tông chủ, đã lâu không gặp”.



Trong giọng nói hiếm thấy có sự tôn trọng.







Có người đã chết, nhưng vẫn chưa chết hẳn…

Tịnh tông chủ!



Tư Phàm Tịnh nhìn chằm chằm Khâu Bạch Y, không nói một lời, nhưng lại có một khí thế vô hình bao trùm, đây là lần đầu tiên Khâu Bạch Y cảm thấy áp lực, ông ta vốn đã chuẩn bị kỹ lưỡng để giải thích, nhưng bây giờ một câu cũng không nói ra được.



Vì những lý do thoái thác kia đều là những lời hoa mỹ để lừa người khác. Khâu Bạch Y điều chỉnh tâm trạng, sau đó nghiêm túc nói: “Tịnh Tông chủ, tại hạ đến đây là muốn nhờ Tông chủ ra tay”.



Đừng có ý đồ gian dối gì với cao thủ chân chính thế này, trung thực là sự lựa chọn duy nhất.



Tịnh tông chủ không đáp mà tiến lên một bước.



Sắc mặt Khâu Bạch Y thoáng chốc thay đổi, ông ta siết chặt tay, một khí thế mạnh mẽ dâng trào từ trong cơ thể ông ta, chỉ trong nháy mắt Tuế Nguyệt trường hà ở xung quanh lập tức dâng cao lên nghìn trượng.



Tư Phàm Tịnh chợt nói: “Dừng”.



Vừa nói xong, Tuế Nguyệt trường hà lập tức đứng yên, thời gian như ngừng lại.



Không biết đã cảm nhận được điều gì, con ngươi Khâu Bạch Y co lại, trong thoáng chốc, ông ta rơi vào trong một thời không đen kịt, ông ta có thể nhìn thấy Tư Phàm Tịnh, Tư Phàm Tịnh vẫn đang đứng tại chỗ nhìn ông ta.



Ánh mắt cô ta rất bình tĩnh, không có chút dao động, mà ông ta và cô ta đang cách nhau ngày càng xa.



Cơ thể đang biến mất! Linh hồn đang biến mất! Ý thức đang biến mất!



Lúc này, hai tay Khâu Bạch Y chợt siết chặt, một thanh kiếm bay ra từ trong tay áo bào của ông ta.



Chiêu kiếm này hiện lên huyết quang nhàn nhạt.



Xoẹt!







Kiếm chém mạnh xuống, một khe hở xuất hiện, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.







Lúc này, thời không xung quanh chợt biến ảo, trong nháy mắt, Khâu Bạch Y quay lại Tuế Nguyệt trường hà ban đầu, trên khoé miệng ông ta có một dòng máu tươi chậm rãi chảy xuống.







Tư Phàm Tịnh vẫn đứng yên tại chỗ không có ý định di chuyển.







Khâu Bạch Y lau đi máu tươi trên khoé miệng, mỉm cười nói: “Tịnh tông chủ vẫn là Tịnh tông chủ vô địch đó, trên đời này ngoài đại ca của ta, Tịnh tông chủ chính là người ta khâm phục nhất”.







Tư Phàm Tịnh không nói gì mà xoay người rời đi.







Khâu Bạch Y cũng im lặng, vì ông ta biết thật ra đòn tấn công khi nãy của người phụ nữ này chỉ là một kiểu kiểm tra.




Trong mắt Khâu Bạch Y có ánh sáng phức tạp loé lên, đương nhiên nhiều hơn hết là sự kính nể.