Không chỉ vậy, Diệp Quân còn lấy kiếm Thanh Huyên ra rồi chém xuống.
Cũng là Nhất Giới Tuế Nguyệt!
Thấy thanh kiếm này của Diệp Quân, Khâu Bạch Y tái mặt, muốn lùi lại nhưng đã muộn.
Ầm!
Chỉ trong tích tắc, cả Đăng Thiên Vực đều đã khô cạn, diệt vong.
Sau khi thi triển nhát kiếm này, sắc mặt Diệp Quân cũng trở nên tái nhợt.
Advertisement
Còn Khâu Bạch Y thì cứng người tại chỗ rồi dần dần trở nên hư ảo, khi Diệp Quân đã thầm thả lỏng thì Khâu Bạch Y đã hóa hư ảo chợt ngưng tụ lại, một lát sau đã khôi phục bình thường.
Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Quân tối xuống, không có tác dụng ư?
Ở đằng xa, Khâu Bạch Y nhìn Diệp Quân khen ngợi: “Một kiếm chém được ba trăm triệu năm tuổi thọ, kiếm kỹ này của ngươi đúng là lợi hại”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tại sao ông lại không sao?”
Advertisement
Khâu Bạch Y mỉm cười: “Có vẻ ngươi đã quên mất một chuyện, đó là ta không phải loài người, ta là linh của Ác Đạo. Mà tuổi thọ của linh Ác Đạo đương nhiên không phải thứ mà tu sĩ loài người có thể so sánh được”.
Diệp Quân cau mày, hắn thật sự đã quên mất vấn đề này.
Khâu Bạch Y nói: “Ta biết ngươi đang từ từ khôi phục nguyên khí vừa tiêu hao. Không vội, ta chờ ngươi khôi phục, bởi vì ta cũng đang chờ một số người bạn cũ, hơn nữa nhân cơ hội này, ta cũng muốn nói chuyện với ngươi, bởi vì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đương nhiên chắc chắn cũng sẽ là lần cuối cùng”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Giữa chúng ta còn gì để nói nữa à?”
Khâu Bạch Y cười: “Đương nhiên là còn rồi. Nói thật thì ta rất tò mò về gia tộc của ngươi đấy”.
Diệp Quân nói thẳng: “Không cần tò mò, ta có thể nói thẳng cho ông biết, cha ta vô địch, ông nội ta vô địch, bác ta vô địch, cô cô ta cũng vô địch!”
Khâu Bạch Y hơi giật mình, sau đó cười hỏi: “Cả nhà đều vô địch sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có ta là yếu nhất thôi”.
Khâu Bạch Y nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi nói cho ta biết có phải ngươi đang lừa ta không?”
Diệp Quân liếc nhìn ông ta: “Ông đoán xem”.
Khâu Bạch Y bật cười ha hả: “Ta đoán ngươi chỉ nói thật một nửa thôi. Chẳng hạn như chắc chắn trong nhà ngươi có vài người đánh giỏi, nhưng không phải tất cả mọi người đều đánh giỏi, phải không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đoán đúng rồi đó”.
Nụ cười của Khâu Bạch Y dần biến mất.
Kể từ khi giao đấu với Diệp Quân, ông ta cũng đã phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Thanh niên này không phải loại con ông cháu cha đơn thuần, không có não, dù là thực lực hay trí tuệ thì đều rất lợi hại. Mà người đứng sau kiểu người này chắc chắn còn kinh khủng hơn nữa.
Ông ta biết người phía sau Diệp Quân rất mạnh, nhưng mạnh nhường nào thì ông ta không biết.
Bất cứ suy đoán nào cũng là vô nghĩa, chỉ có đánh thử thì mới biết.
Khâu Bạch Y như cảm nhận được điều gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, ở nơi sâu trong tinh không có hai nữ tử tuyệt đẹp đang nhìn xuống nơi này.
Đó là Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân.
Thấy Khâu Bạch Y nhìn lên, Thượng Thần Thiên Vân khẽ nói: “Quả nhiên là ông ta che giấu thực lực”.
Hai người họ xuất hiện ở đây lúc này đã che giấu khí tức của mình, nhưng Khâu Bạch Y có thể phát hiện ra rõ ràng là ông ta cũng đang che giấu thực lực của mình.
Thượng Thần Thiên Huyên nói: “Hôm ấy khi ta đuổi theo ông ta, gần như ông ta không đánh trả, chỉ liên tục bỏ chạy, không phải ông ta đánh không lại ta, chỉ là ông ta muốn che giấu thực lực thôi, chắc là muốn vào thời khắc quan trọng mới thể hiện ra”.
Nói rồi bà ta nhìn Diệp Quân bên dưới, nhưng không nói gì.
Thượng Thần Thiên Vân hiểu ý của Thượng Thần Thiên Huyên, bà ta nhìn Diệp Quân rồi nói: “Tên nhóc này rất thông minh, không thể không biết Khâu Bạch Y đang che giấu thực lực, chỉ là không biết hắn sẽ dùng cách gì để đối phó”.
Thượng Thần Thiên Huyên chầm chậm nhắm mắt lại: “Có lẽ người đứng sau hắn sắp xuất hiện rồi”.
Thượng Thần Thiên Vân cười: “Có tò mò không?”
Lần này Thượng Thần Thiên Huyên không lên tiếng.
Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười, bà ta biết Thiên Huyên rất tò mò, sao bà ta lại không chứ?
Thượng Thần Thiên Huyên đột nhiên nói: “Nếu thật sự có người thực lực vượt qua nền văn minh Thiên Hành của ta, bà đã nghĩ tới nền văn minh Thiên Hành sau này…”
Thượng Thần Thiên Vân khẽ nói: “Vậy thì để Nhất Niệm và Tịnh An làm Thiên Hành Chủ đời tiếp theo!”