Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4360: Thật ra cô ta hơi sợ vị cô cô này.



Bị tiêu diệt!



Không trung trở lại như ban đầu.



Dĩ nhiên chuyện này vẫn chưa kết thúc.



Người phụ nữ váy trắng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân biến sắc, muốn giết người diệt khẩu sao?



Lúc này, Nhất Niệm và Tịnh An bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Nhất Niệm đưa mắt nhìn người phụ nữ váy trắng, không nói gì mà đứng sát vào người Diệp Quân.

Advertisement



Tịnh An liếm cây kẹo hồ lô, cũng đứng sát vào bên cạnh Diệp Quân.



Người phụ nữ váy trắng bỗng quay đầu nhìn Diệp Quân: “Hai người đều đáng chết, là hai người cùng giết sao?”



Diệp Quân dời mắt nhìn Thượng Thần Thiên Huyên, hắn vẫn có ấn tượng tốt với Thượng Thần Thiên Vân, nhưng với Thượng Thần Thiên Huyên này…



Advertisement



Thấy Diệp Quân nhìn sang, Thượng Thần Thiên Huyên bỗng đổi sắc, nhưng bà ta không định đứng yên chờ chết, lúc này vừa định ra tay thì lại bị Thượng Thần Thiên Vân ngăn lại, bà ta nhìn Diệp Quân: “Có thể xin ngươi giúp đỡ không?”



Bà ta biết cho dù bà ta hay Thiên Huyên cũng không thể là đối thủ của người phụ nữ váy trắng trước mặt này.



Người này quá đáng sợ.



Diệp Quân nhìn Thượng Thần Thiên Huyên, không nói gì.



Thượng Thần Thiên Vân hơi lo lắng, lúc này Diệp Quân lại nói: “Cô cô, có thể đến nền văn minh Thiên Hành với con một chuyến không?”



Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không cần phiền phức thế, chỉ hướng đi ta chỉ cần một nhát kiếm tiêu diệt là được”.



Nhất Niệm: “…”



Tịnh An: “…”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó quay đầu nhìn Nhất Niệm bên cạnh: “Có tiêu diệt luôn không?”



Nhất Niệm lén nhìn người phụ nữ váy trắng, sau đó lẳng lặng gật đầu, không nói gì.



Tịnh An liếm kẹo hồ lô, không nói gì.



Tất nhiên cô ta không muốn Nhất Niệm hủy diệt nền văn minh Thiên Hành, nhưng cô ta sẽ tôn trọng lựa chọn của Nhất Niệm, dù sao cũng không phải Nhất Niệm có lỗi với nền văn minh Thiên Hành, mà là nền văn minh Thiên Hành có lỗi với Nhất Niệm.



Một lúc sau, Nhất Niệm mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn trên bầu Thượng Thần Thiên Vân trong tinh không, Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười nói: “Cho dù con có đưa ra lựa chọn gì, sư phụ cũng sẽ không trách con”.



Nhất Niệm mỉm cười: “Sư phụ gạt con, con biết nếu hủy diệt nền văn minh Thiên Hành, chắc chắn sư phụ sẽ đau lòng, con không muốn sư phụ đau lòng”.



Nghe Nhất Niệm nói thế, ánh mắt Thượng Thần Thiên Vân hiện lên vẻ phức tạp.



Nhất Niệm nhìn người phụ nữ váy trắng, cô ta do dự rồi nói: “Cô cô…”



Người phụ nữ váy trắng nhìn Nhất Niệm không đáp lời.



Nhất Niệm hơi lo lắng.







Thật ra cô ta hơi sợ vị cô cô này.







Diệp Quân kéo Nhất Niệm đang lo lắng đến mỉm cười nói: “Đừng sợ, cô cô rất tốt”.







Nhất Niệm gật đầu, sau đó lại nhìn người phụ nữ váy trắng, người phụ nữ váy trắng bỗng nói: “Qua đây”.







Thấy người phụ nữ váy trắng gọi mình, Nhất Niệm hơi sợ, vội nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười, sau đó kéo cô ta đến trước mặt người phụ nữ váy trắng.







Người phụ nữ váy trắng bỗng giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm, vì Nhất Niệm trước giờ đều chỉ để lộ ra nửa gương mặt, phần mặt bên trái của cô ta bị tóc che mất.







Mặc dù Diệp Quân cũng thắc mắc tại sao Nhất Niệm lại phải như thế, nhưng hắn tôn trọng cô ta nên chưa từng hỏi, cũng không yêu cầu phải nhìn phần mặt bên trái của Nhất Niệm.







Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng vén tóc của Nhất Niệm lên, phần mặt trái của cô ta khá bình thường nhưng mắt trái lại bất thường, mắt trái của cô ta có màu đỏ đen, hơn nữa còn giống một vòng xoáy, rất kỳ lạ.