Tịnh An khẽ lắc đầu: “Nếu như con làm Thiên Hành Chủ, lần này gặp được Tiểu Quân Tử lần này, nền văn minh Thiên Hành của chúng ta sẽ không xảy ra tai họa như vậy, mà là một cơ hội lớn”.
Thượng Thần Thiên Vân cười nói: “Vậy thì con phải cố gắng hơn để trở thành Thiên Hành Chủ”.
Tịnh An chớp mắt: “Sư phụ sẽ ủng hộ con, đúng chứ?’
Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Tất nhiên”.
Tịnh An mỉm cười, cùng lúc đó một kế hoạch vĩ đại dần hình thành trong đầu cô ta.
Advertisement
…
Trong phòng.
Diệp Quân và Nhất Niệm nằm trên giường.
Vào động phòng.
Advertisement
Vừa bước vào phòng thì bỗng có chuyện.
Chỉ thấy mắt trái của Nhất Niệm bỗng phát ra tia sáng đáng sợ, chỉ thoáng chốc Diệp Quân bị cuốn vào trong thời không hư vô, xung quanh là một màu xám xịt, cái gì cũng mờ ảo, vô cùng quái lạ.
Diệp Quân đầy vẻ khó hiểu, đây là đâu? Lúc này hắn vẫn chưa kịp phản ứng thì một luồng sức mạnh đáng sợ đánh mạnh vào bụng hắn.
Bụp!
Cả người Diệp Quân văng ra xa, vừa tiếp đất hắn cảm thấy chân phải của mình bị ai đó nắm lấy, còn chưa kịp phóng ra kiếm ý, hắn lại văng xa ra, cùng lúc đó bụng hắn cảm nhận được một cơn đau nhói.
Ầm!
Không biết văng ra xa bao lâu, cuối cùng đập mạnh xuống đất, mặt đất rung chuyển, sau đó sụp đổ.
Vừa rơi xuống đất, hắn vội phóng vô số kiếm ý của mình ra, nhưng ngay sau đó kiếm y bị một luồng sức mạnh đáng sợ trấn áp, cùng lúc đó hắn lại cảm nhận mình văng ra xa.
Mẹ kiếp!
Diệp Quân tức giận thầm mắng, mẹ kiếp là ai hả?
Sau khi hắn rơi xuống, xương cốt cả người như thể đã bị rời ra.
Nhưng lần này đối phương không ra tay nữa.
Diệp Quân cố nén cơn đau cả người, vội đứng dậy, hắn nhìn phía đằng xa, một người phụ nữ đứng ở cuối tầm nhìn, cả người mặc đồ trắng, tóc dài ngang vai, dung mạo xinh đẹp.
Nhìn thấy người phụ nữ, Diệp Quân nhíu mày, đây là ai? Lẽ nào là người của nền văn minh Thiên Hành? Không hẳn nhỉ.
Không lâu sau hắn bỗng giật mình, lẽ nào người này là người tạo dấu ấn luân hồi mà cô cô váy trắng đã nói trước đó?
Nghĩ đến đây Diệp Quân hơi cảnh giác.
Người phụ nữ đồ trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta rét run: “Nếu ngươi dám chạm vào người cô ta, ta sẽ giết ngươi”.
Nghe thế Diệp Quân sầm mặt: “Muội ấy là vợ ta”.
“Hỗn láo!”
Người phụ nữ đồ trắng trợn mắt, bỗng biến mất khỏi đó.
Lúc này Diệp Quân cũng nổi giận, lấy kiếm Thanh Huyên ra, tiến về phía trước một bước, thời không xung quanh trở nên hư ảo.
Gấp xếp thời không!
Đè nén thời không!
Đối mặt với người phụ nữ bí ẩn này, dĩ nhiên hắn không dám khinh thường, phải biết đối phương đánh dấu ấn luân hồi này nhưng ngay cả Thượng Thần Thiên Vân và Thiên Hành Chủ cũng không nhìn ra được, đây chắc chắn không phải là người tầm thường, thế nên hắn dứt khoát thi triển kiếm kỹ mạnh nhất của mình.
Nhưng ngay khi hắn vừa định rút kiếm ra, mọi thứ trước mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, hắn cả kinh, ngay sau đó còn chưa kịp phản ứng, hắn lại cảm thấy bụng đau nhói, sau đó cả người lập tức văng ra xa.
Lần này cũng không biết văng ra xa bao lâu, Diệp Quân chỉ cảm thấy cả người như nổ tung, đầu nặng như chì, vô cùng nặng nề.