Diệp Quân đương nhiên không cam lòng chịu chết, siết tay khởi động ba loại huyết mạch Phong Ma, Phàm Nhân và Viêm Hoàng. Nhưng khi chúng vừa tuôn trào, bàn tay cầm kiếm của Tuế Tuế ấn về trước.
Phập!
Thân kiếm ngập sâu thêm vài tấc.
Uỳnh!
Ba loại huyết mạch bị áp chế hoàn toàn.
Đồng tử Diệp Quân rụt lại.
Advertisement
Tuế Tuế buông kiếm. Diệp Quân ngã xuống bất động.
Huyết mạch bị áp chế.
Kiếm ý bị áp chế.
Mọi loại sức mạnh đều vô dụng.
Advertisement
Đây là tuyệt vọng.
Lần đầu tiên hắn được nếm trải.
Mọi con bài tẩy đều vô dụng.
Diệp Quân nằm rạp dưới đất, kiếm cắm vào ngực. Hắn thử sử dụng Kiếm Ý Vô Địch nhưng cả nó lẫn huyết mạch đều bị áp chế ngay khi vừa xuất hiện.
Giãy giụa chỉ là phí công.
Mình sẽ chết đi thế này ư?
Ánh mắt hắn dần tan ra.
Có cam tâm không?
Đương nhiên là không!
Nhưng rồi thì làm được gì?
Gọi cha?
Gọi cô cô?
Gọi ông nội?
Hắn hé miệng, biết rằng chỉ cần gọi một trong ba là có thể thoát khỏi khốn cảnh.
Tuế Tuế đứng cạnh đó, chắp tay sau lưng, tò mò nhìn xem thanh niên kiếm tu đang gồng mình giãy giụa.
Có gọi ai đến không?
Sao còn chưa gọi đi?
Giãy giụa thế này.
Đau đớn lắm mà.
Tuế Tuế cong môi: “Gọi đi chứ, thứ kiến cỏ sống tạm bợ”.
Vô số gương mặt hiện lên trước mắt Diệp Quân. Nạp Lan Ca, Chu Phạm, Nhất Niệm, Chân tỷ, Từ Thụ, Từ Nhu, Thiên Thiên...
Hắn muốn sống!
Rất muốn sống!
Muốn gặp đứa con chưa chào đời của mình...
Hắn có quá nhiều lý do để muốn sống.
Chủ nhân bút Đại Đạo?
Sau đó hai mắt Diệp Quân nhắm lại, không còn hơi thở.