Tuy rằng thực lực của hắn tăng lên đáng kể, nhưng vẫn chênh lệch rất lớn với quan chấp hành đứng đầu Tuế Tuế trước mắt này, mà Tuế Tuế đã nương tay lắm rồi, nếu không hắn còn thảm hơn nữa.
Có điều trong quá trình bị đánh này, hắn đã thu hoạch được rất nhiều, chẳng hạn như hiện giờ một nhát kiếm của Tuế Tuế đã chẳng thể phá vỡ kiếm ý vô địch của hắn được nữa.
Ngoài ra, uy lực Nhất Kiếm Định Sinh Tử của hắn cũng đã mạnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên, thu hoạch lớn nhất vẫn là:
Tâm khí!
Advertisement
Khí thế!
Sự tự tin!
Trong lúc đấu với Tuế Tuế, tuy hắn vẫn không thể đánh bại cô ta, nhưng hắn ngày càng tự tin hơn, ý nghĩ muốn lật đổ cha già và ông nội lại xuất hiện.
Bây giờ chưa làm được không phải điều đáng sợ, đáng sợ là đến nghĩ cũng không dám nghĩ!
Advertisement
Dám nghĩ còn phải dám làm!
Mỗi lần nghĩ tới việc một ngày nào đó đè được cha và ông nội xuống đất để đánh, Diệp Quân lại vô cùng phấn khích, giống như bị hắt máu gà.
Trong lúc chiến đấu với Diệp Quân, thật ra Tuế Tuế cũng hơi ngạc nhiên. Bởi vì từ khi bắt đầu đến giờ, Diệp Quân tiến bộ rất nhanh, nhất là kiếm ý, so với lúc đầu, hiện tại đã khác biệt một trời một vực.
Tài năng và ngộ tính của Diệp Quân khiến cô ta rất bất ngờ.
Không biết qua bao lâu, Tuế Tuế đột nhiên dừng lại, cười nói: “Cửa ải này tới đây thôi”.
Diệp Quân nhìn Tuế Tuế, ngạc nhiên hỏi: “Ải thứ nhất?”
Tuế Tuế gật đầu: “Quan chấp hành đứng đầu có tổng cộng ba ải. Ải thứ nhất là tuyệt vọng, sở dĩ muốn khiến người vượt ải rơi vào tuyệt vọng là vì muốn xem khi tuyệt vọng họ sẽ lựa chọn thế nào, và cả tâm lý của họ lúc ấy nữa”.
Diệp Quân nói: “Thì ra là vậy. Ải thứ hai thì sao ạ?”
Tuế Tuế mỉm cười: “Đi theo ta”.
Nói rồi cô ta cất kiếm ra sau lưng, quay người đi về hướng xa xa.
Diệp Quân cũng vội vàng cất kiếm rồi đi theo.
Hai người đi về phá ánh sáng nơi xa.
Diệp Quân nhìn Tuế Tuế bên cạnh rồi nói: “Tiền bối, người có phải bản thể không?”
Tuế Tuế nhìn hắn khẽ cười: “Ngươi đang muốn hỏi ta còn sống hay đã chết à?”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.
Tuế Tuế cười tinh nghịch: “Bí mật”.
Diệp Quân: “…”
Tuế Tuế nhìn về nơi xa, nhẹ nhàng nói: “Mỗi đời quan chấp hành đứng đầu đều có trách nhiệm của mình, ta cũng có trách nhiệm của ta”.
Trách nhiệm!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phương xa, sao hắn lại không có trách nhiệm của mình chứ?
Tuế Tuế đột nhiên nói: “Ta hơi tò mò, ngươi không phải quả thì vì sao người ngoài kia lại cho ngươi vào đây? Chắc chắn có nguyên nhân gì đó đúng không?”
Tuế Tuế lại nói: “Nền văn minh của ta khá kiêu ngạo, thật ra người chỗ này của chúng ta cũng rất kiêu ngạo, vì thế bọn ta rất bài trừ ngoại tộc, có phần coi thường nền văn minh bên ngoài. Không ngờ ngươi lại có thể thành thân được với người của chúng ta, đúng là rất lợi hại”.