Nói đến đây, y chợt quay lại nhìn Diệp Quân: “Ngươi tin vào số phận không?”
Diệp Quân đáp: “Ta tin cô cô!”
Bố Huyền hơi khó hiểu: “Cô cô?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Bố Huyền cười hỏi: “Cô cô ngươi mạnh lắm à?”
Advertisement
Diệp Quân mỉm cười: “Cũng được, chỉ là chưa thua bao giờ thôi”.
Bố Huyền: “…”
Một lúc sau, Diệp Quân và Bố Huyền đến trước một tinh cầu, Bố Huyền nhìn tinh cầu ấy, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Bà ấy đang ở bên trong”.
Advertisement
Diệp Quân quay đầu nhìn Bố Huyền: “Tiền bối có lời khuyên gì cho ta không?”
Bố Huyền ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Nếu bà ấy thật sự định ra tay với ngươi thì ta khuyên ngươi hãy đầu hàng luôn”.
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nói xong hắn đi về phía tinh cầu đó.
Nhìn Diệp Quân biến mất ở phía xa, Bố Huyền khẽ nói: “Hy vọng phong ấn đừng xảy ra vấn đề gì, nếu không…”
Khi nói, trong mắt y hiện lên vẻ lo lắng sâu sắc.
Diệp Quân đi tới một hải đảo, vừa đặt chân lên đảo, hắn đã nghe thấy tiếng hát từ xa vọng lại. Tuy không hiểu nhưng giọng hát trong trẻo, giai điệu êm tai, tựa như âm thanh đến từ nơi xa xôi khiến lòng người tĩnh lặng.
Diệp Quân nhìn về phía xa, ở đó có một cây cổ thụ cao chót vót, tán cây như một chiếc ô che mất nửa hải đảo, mà dưới cây cổ thụ có một người phụ nữ đang ngồi. Người phụ nữ áy mặc váy dài, trên bộ váy dài có thêu một đôi yêu thú không biết tên, tóc bà ta xõa ra sau lưng, phía dưới được buộc bằng một dải ruy băng màu đỏ.
Trước mặt bà ta có một nhạc cụ tương tự như đàn tranh.
Bởi vì quay lưng lại nên Diệp Quân không nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.
Quan chấp hành đứng đầu Phục Võ!
Diệp Quân không tiến lên mà yên lặng nghe người phụ nữ trước mặt hát xong.
Phải thừa nhận rằng giọng bà ta rất êm tai, cực kỳ trong trẻo, giống như trân châu rơi trên đĩa ngọc.
Diệp Quân cũng hơi tò mò về quan chấp hành đứng đầu trong truyền thuyết này, bởi vì danh tiếng của quan chấp hành đứng đầu là do bà ta tạo ra, hơn nữa từ thái độ của Bố Huyền có thể nhìn ra y rất dè chừng quan chấp hành đứng đầu Phục Võ này!
Cuối cùng người phụ nữ cũng hát xong.
Không gian trở nên tĩnh lặng.
Người phụ nữ cất tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
Diệp Quân hơi hành lễ rồi xòe tay ra, một lệnh bài màu xanh chậm rãi bay tới phía sau người phụ nữ: “Thứ này được Thượng Thần Thiên Vân nhờ ta đưa cho tiền bối!”
Hắn cũng không biết lệnh bài này để làm gì nên cũng hơi tò mò, sở dĩ hắn đồng ý tới đây cũng không hoàn toàn vì lợi ích từ Bố Huyền, mà còn vì Thượng Thần Thiên Vân. Thượng Thần Thiên Vân đưa vật này cho hắn, nhờ hắn đưa cho quan chấp hành đứng đầu Phục Võ, điều này có nghĩ là đối phương sẽ không làm hại hắn.
Hắn rất tin tưởng Thượng Thần Thiên Vân.
Người phụ nữ im lặng một lúc sau đó chậm rãi quay người lại, nhưng Diệp Quân vẫn không nhìn thấy dung nhan của bà, bởi vì bà đeo khăn che mặt màu trắng, chỉ nhìn thấy một đôi mắt, đôi mắt ấy trong veo như nước mùa thu.
Người phụ nữ nhìn lệnh bài màu xanh, không nói gì.
Lúc này, lệnh bài màu xanh khẽ rung, tiếp đó, một luồng ánh sáng xanh bay ra rồi chậm rãi ngưng tụ thành một người phụ nữ, người phụ nữ mặc váy dài màu xanh, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn thấy người phụ nữ này, Diệp Quân hơi nghi hoặc.
Người phụ nữ này không phải bản thể, chỉ là ảo ảnh, thậm chí còn chẳng phải linh hồn.
Người phụ nữ váy xanh nhìn quan chấp hành đứng đầu Phục Võ trước mắt, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp: “Phục Võ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.