Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4429: là lỗi của ta”.



Chỉ thấy Phục Võ vươn tay, đẩy ra một luồng sức mạnh khóa tổ thạch luân hồi lại. Nó hốt hoảng chấn động, thả ra khí tức hùng hậu, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị quét sạch.



Trình độ chênh lệch quá lớn.



Khiến hòn đá tuyệt vọng đến tột cùng.



Sao mà người này mạnh quá vậy?!



Diệp Quân lên tiếng nhắc nhở: “Sao ngươi không gọi Thiên Hành Chủ đời đầu tiên ra đi?"



Advertisement

Tổ thạch luân hồi thê thảm đáp: “Bà ấy ở cạnh các đời Thiên Hành Chủ chứ không đi cùng ta”.



Diệp Quân cạn lời.



Bỗng viên đá lại nói: “Còn một người nữa... Nhưng mà ta thấy lo lo... Thôi, mặc kệ!"



Nói xong thì nó run lên rồi phóng ra một tia sáng xanh.

Advertisement





Bay thẳng lên trời cao.



Phục Võ ở đằng xa khựng lại, nhìn về phía tia sáng, thấy một người phụ nữ dần hiện ra.



Vừa nhìn rõ đó là ai, một luồng sát ý khủng bố đã tuôn ra từ người Phục Võ, chẳng mấy chốc đã lan khắp văn minh Thiên Hành như sóng thần.



Sát ý ngập trời!



Diệp Quân tái cả mặt, vội vàng khởi động huyết mạch Phong Ma, đồng thời cũng cùng Nhất Niệm bị đẩy lui đi mấy trăm nghìn trượng.



Cũng may có huyết mạch nên mới cản lại được sát ý này.



Các cường giả văn minh Thiên Hành gần đó thấy tình hình không ổn thì đã bỏ chạy khỏi tổ địa từ lâu.



Diệp Quân thấy một người phụ nữ bước ra từ tia sáng xanh.



Bà ta mặc váy trắng, tay cầm một quyển sách cổ, mặt mày thanh tú nhưng lạnh lẽo như băng.



Nhất Niệm thì thầm: “Thiên Hành Chủ Tư Oánh”.



Diệp Quân hỏi: “Chính là người từng ngăn cản tình cảm giữa Phục Võ và người đàn ông ngoại tộc?"



Nhất Niệm gật đầu.



Diệp Quân sa sầm mắt, quay qua hỏi tổ thạch luân hồi: “Ngươi gọi bà ta ra làm gì??"



Viên đá run rẩy nói: “Thì ta còn ai nữa đâu, có gì đắp nấy chứ sao bây giờ”.



Diệp Quân: “...”



Nhất Niệm khẽ nói: “Toi rồi”.



Diệp Quân nhìn sang, thấy Phục Võ đang ngập tràn sát ý hoàn toàn không thua kém gì hắn trong trạng thái Phong Ma toàn phần.



Hắn lắc đầu.



Đúng là toi thật.







Trước đó tuy Phục Võ đã chết tâm, chỉ một lòng muốn hủy diệt văn minh Thiên Hành nhưng ít nhất vẫn còn lý trí. Nhưng một khu Tư Oánh xuất hiện thì chỉ còn một đường chết.







Diệp Quân nắm tay Nhất Niệm, chuẩn bị sẵn sàng phóng kiếm Thanh Huyền bất kỳ lúc nào.







Tư Oánh nhìn Phục Võ, cất giọng vô cảm: “Năm ấy lần lữa không giết ngươi, khiến văn minh Thiên Hành gặp đại họa hôm nay, là lỗi của ta”.



Diệp Quân sa sầm mặt, thầm nhủ bà này cũng có hiền lành gì cho cam!







Phục Võ mỉa mai lại: “Ngươi mà cũng đòi giết ta? Nếu ngươi không lấy hắn ra uy hiếp thì có khác gì con chó trước mặt ta đâu?"







Sắc mặt Tư Oánh lạnh đi khiến đất trời cũng phải rùng mình: “Ngươi còn nhớ ngươi đã nói gì với ta khi xưa không Phục Võ? Ngươi muốn phò tá ta, để văn minh Thiên Hành đứng đầu vũ trụ. Nhưng ngươi lại làm gì? Vi phạm thần pháp, ân ái với đàn ông ngoại tộc! Chính ngươi đã phản bội ta và văn minh Thiên Hành!"







Phục Võ quắc mắt: “Phụ nữ văn minh Thiên Hành vì sao không được yêu đương với đàn ông bên ngoài? Chẳng lẽ chỉ vì thứ gọi là thần pháp?"




Tư Oánh giận dữ: “Nếu vi phạm nó thì văn minh Thiên Hành về sau quản lý bản thân thế nào bây giờ? Sự sống của chúng ta xuất phát từ cây sinh mệnh và tổ thạch luân hồi, kết hôn với ngoại tộc không chỉ khiến huyết mạch bị pha tạp mà còn phá vỡ truyền thống này. Ngươi cũng biết trái cây kết hôn với đàn ông ngoại tộc sẽ mất đi ấn quả hạch, trọn đời không được vào luân hồi chuyển thế, khi ấy văn minh Thiên Hành sẽ tuyệt chủng!"