Hồng Thánh Vương nhìn thấy Diệp Quân mở mắt, chợt sửng sốt.
Đột nhiên Diệp Quân xuất kiếm.
Kiếm Thanh Huyên! Phập!
Thanh trọng xích trong tay Hồng Thánh Vương bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân chém vỡ, nhưng Diệp Quân lại bị đánh bay ra ngoài lần nữa, lần này hắn bị đánh bay ra thật xa, cuối cùng nặng nề ngã xuống, hắn phun máu tươi, tức giận mắng: “Mẹ kiếp…”, vốn dĩ hắn đã bị thương nặng, phải nghỉ rất lâu mới bình phục lại được, nhưng vừa mới tỉnh lại đã thấy một lão già khốn kiếp vung thanh trọng xích đánh hắn…
Advertisement
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể cố gắng đánh thêm một đòn.
Nhưng trạng thái bây giờ của hắn làm sao ngăn cản nổi sức mạnh của Hồng Thánh Vương…
Đánh ra một đòn này, cơ thể và kiếm ý của hắn mặc dù không bị đánh vỡ, nhưng linh hồn của hắn lại chịu không nổi, nó lập tức trở nên mờ ảo, giống như làn khói, đã muốn hoàn toàn tiêu tán.
Advertisement
Đúng lúc đó, kiếm Thanh Huyên bỗng nhiên hóa thành kiếm quang bay vào trán của Diệp Quân, giúp hắn chữa trị thần hồn…
Đằng xa, Hồng Thánh Vương vừa sợ hãi vừa hưng phấn, sợ hãi là vì ông ta thật sự không ngờ thanh kiếm này của Diệp Quân lại đáng sợ như thế, ngay cả thần vật trong tay ông ta cũng có thể đánh vỡ, hưng phấn là vì thanh kiếm này sắp thuộc về ông ta rồi.
Thấy Diệp Quân đã ngất xỉu, Hồng Thánh Vương nhanh chóng xông về phía hắn.
Nhưng đúng lúc đó, ở đằng xa, cột máu trước mặt Phục Võ bị bà ta chém thẳng tới, tiếp đó, cơ thể bà ta run lên, biến thành một luồng kiếm quang chém thẳng về phía Hồng Thánh Vương.
Bùm!
Hồng Thánh Vương bị một kiếm này của Phục Võ chém lùi xa gần ngàn trượng.
Nhưng Phục Võ không thừa thắng xông lên, cơ thể bà ta run rẩy, lùi đến trước mặt Diệp Quân.
Sau khi Hồng Thánh Vương dừng lại, ông ta nhìn xuống ngực mình, chỗ đó có một vết kiếm sâu, ông ta bỗng nhiên trở nên sợ hãi và căng thẳng.
Pháp Thần Ác Đạo vừa muốn ra tay, bỗng nhiên cô ta như cảm nhận được gì đó, chân mày cau lại, cô ta nhìn chằm chằm Phục Võ: “Bà đang giữ sức”.
Giữ sức sao?
Nghe thấy Pháp Thần Ác Đạo nói như vậy, Hồng Thánh Vương rất ngạc nhiên, đánh cả nửa ngày trời, người phụ nữ này vẫn còn giữ sức sao?
Bỗng nhiên ánh mắt Phục Võ lóe lên tia hung dữ, bà ta chắp hai tay thành hình chữ thập, tiếp đó, bà ta bước lên trước một bước, hai tay làm kiếm chém thẳng về phía trước: “Phá!”
Xoẹt!
Chém ra kiếm này, cả Ác Thế Giới bị chém ra một vết nứt dài, nhưng khóe miệng bà ta lại nhuốm máu tươi.
Bà ta xoay người nhìn Diệp Quân nằm trên mặt đất, sau đó cơ thể bà ta run lên, trốn khỏi Ác Thế Giới.
Vẻ mặt Pháp Thần Ác Đạo trở nên u ám, cơ thể cô ta run lên, biến mất tại chỗ.
Chử Thánh Vương, Hồng Thánh Vương, Tông Thánh Vương, Thế Tông, Vu Dịch!