Thế Tông đi trong âm thầm nên các cường giả ở đó đều không phát hiện, nhưng ông ta vẫn bị Đại Tế Sư ẩn nấp ở nơi nào đó nhìn thấy. Thấy Thế Tông chạy trốn, Đại Tế Sư lắc đầu khẽ cười, tỏ ý chế giễu: “Nhát như thỏ đế khó làm nên việc lớn, tâm tính tiểu nhân”.
Trong hư không.
Diệp Quân đi đến bên cạnh Tịnh Sơ, Tịnh Sơ nhìn hắn hỏi: “Xong rồi à?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tịnh Sơ không nói gì, chỉ gật đầu, sau đó nhìn các cường giả tộc Đại Vu: “Ngươi chọn một người đi”.
Advertisement
Diệp Quân nhìn sang Vu Đạo Thiên.
Thấy thế Vu Đạo Thiên bật cười: “Muốn chọn ta à?”, nụ cười có gì đó nham hiểm.
Một thằng nhóc chọn ông ta đúng là sỉ nhục với ông ta, ông ta nghĩ ông ta và Tịnh Sơ, Phục Võ mới cùng cấp bậc.
Diệp Quân nhìn Vu Đạo Thiên cười nói: “So vài chiêu nhé?”
Advertisement
Vu Đạo Thiên nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Đương nhiên”.
Vu Đạo Thiên nhìn Tịnh Sơ, Tịnh Sơ không nói gì, xoay người lùi sang một bên.
Bà ta tin tưởng Diệp Quân.
Vu Đạo Thiên vung tay lên, các cường giả tộc Đại Vu phía sau ông ta lùi ra sau.
Vu Đạo Thiên nhìn Diệp Quân: “Đến đây đi”.
Diệp Quân xòe tay ra, một thanh ý kiếm được ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn, ngay sau đó hắn bỗng biến mất.
Kiếm quang lóe lên.
Trong mắt Vu Đạo Thiên hiện lên vẻ kinh ngạc, lúc này ông ta không còn tâm lý xem thường nữa, tiến đến trước một bước, tay phải giơ lên, sau đó ấn về phía trước, một khí tức cường đại lao ra từ trong lòng bàn tay.
Kiếm của Diệp Quân lập tức bị ép dừng lại, nhưng ngay sau đó tay phải Diệp Quân cầm kiếm xoay vòng.
Vèo!
Vu Đạo Thiên bị sức mạnh cực lớn làm cho lùi lại phía sau. Thấy thế, các cường giả tộc Đại Vu đều rất ngạc nhiên.
Ánh mắt Tịnh Sơ cũng lóe lên vẻ ngạc nhiên, bà ta cũng không ngờ thực lực của Diệp Quân lại tăng lên nhiều đến thế.
Sau khi dừng lại, sắc mặt Vu Đạo Thiên tái nhợt nhìn Diệp Quân, dĩ nhiên là ông lại càng kinh ngạc hơn vì trước đó ông ta đã điều tra Diệp Quân, Diệp Quân rất chật vật khi đánh một vị Thánh Vương, lúc này mới qua bao lâu đâu mà sao thực lực của người này lại mạnh đến thế?
Đúng là yêu nghiệt!
Diệp Quân ở phía đối diện nhắm mắt lại.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đánh nhau với đám sao băng kia, cho dù là kiếm ý hay thân xác kiếm ý đều tăng lên rất nhiều, nhưng hắn cũng không biết rốt cuộc mình đạt tầng nào rồi.
Hắn cần một đối thủ.
Vu Đạo Thiên này lại phù hợp.
Diệp Quân bỗng mở mắt ra, thoáng chốc một thanh kiếm đã lao đến trước mặt Vu Đạo Thiên.
Đồng tử Vu Đạo Thiên co lại, hai cánh tay đứng trước ngực làm tư thế phòng vệ.
Bị Tịnh Sơ đánh bại, ông ta có thể chấp nhận được, nhưng bị một tên nhóc đánh bại? Ông ta không chấp nhận được.