Mình không có sát khí, huyết mạch này bắt đầu hồi sinh?
Kể từ sau khi huyết mạch phong ma nuốt chửng rất nhiều ác tự và ác huyết lần trước, hắn phát hiện huyết mạch phong ma này không bình thường, chỉ cần hắn có một chút sát khí, huyết mạch này sẽ muốn đảo khách thành chủ như được tiêm chất kích thích…
Huyết mạch này có bản tính làm loạn.
Diệp Quân ép buộc mình đè ép sát khí trong đầu mình xuống, bây giờ hắn chỉ muốn kiểm tra kiếm ý của mình.
Ở một bên khác, dường như Tịnh Sơ cảm nhận được gì, bà ta quay đầu nhìn sang phải, chỉ thấy không có một ai trong tinh không.
Advertisement
Bà ta lại nhíu chặt mày.
Đại Tế Sư của tộc Đại Vu ẩn mình trong thời không bật cười: “Phát hiện ra ta rồi sao? Thú vị đấy, không hổ là quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành…”, Tịnh Sơ ở phía xa thu lại tầm mắt, ngẩng đầu lên nhìn chiến trường cách đó khá xa, vẻ mặt rất bình tĩnh.
Vù!
Advertisement
Đúng lúc này, khu vực chiến trường bỗng vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau đó khu vực hư không đó nổ tung hoàn toàn hệt như chiếc gương, Diệp Quân và Vu Đạo Thiên cùng lùi về sau.
Hai người lùi lại một lúc sau mới dừng lại.
Lúc này trên người Vu Đạo Thiên đã có không ít vết kiếm.
Ngược lại Diệp Quân, mặt đầy vẻ phấn khích.
Vu Đạo Thiên nhìn hai tay mình, trên tay ông ta có vài vết kiếm, cơ thể ông ta cũng không phải là thân xác bình thường, nhưng vẫn không chịu được kiếm của Diệp Quân.
Vu Đạo Thiên quay đầu lại nhìn xung quanh, lúc này sắc mặt các cường giả tộc Đại Vu xung quanh đều rất khó coi.
Vu Đạo Thiên biết ông ta không thể tiếp tục tiêu tốn thời gian với Diệp Quân thế này nữa, nếu còn tiếp tục như vậy sẽ bất lợi với mình, vì ông ta nhận ra Diệp Quân này càng đánh càng mạnh, quá bất thường.
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.
Vèo!
Một tia kiếm quang lướt qua chém thẳng vào Vu Đạo Thiên.
Vu Đạo Thiên híp mắt, ông ta xòe tay ra, một chiếc mũ sắt bỗng xuất hiện trong tay ông ta, trong chiếc mũi sắt toát ra khí tức đáng sợ.
Chỉ thoáng chốc, Diệp Quân đã bị khí tức đáng sợ đó làm cho chấn động lùi về sau cả vạn trượng.
Sau khi dừng lại, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn mũ sắt trong tay Vu Đạo Thiên: “Ông thế mà lại dùng ngoại vật”.
Vu Đạo Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngoại vật gì chứ, uổng công ngươi lăn lộn lâu như vậy, lẽ nào ngươi không biết ngoại vật cũng là một kiểu thực lực sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn ông đã nhắc nhở”.
Nói rồi hắn lại biến mất khỏi đó, Vu Đạo Thiên ném mạnh mũ sắt trong tay về phía Diệp Quân.
Khi chiếc mũ sắt bay về phía Diệp Quân, luồng khí tức đáng sợ bùng phát, nhưng lúc này ý kiếm trong tay Diệp Quân đã biến thành kiếm Thanh Huyên.
Hắn chém một kiếm xuống.
Soạt!
Khi tất cả cường giả xông về phía Diệp Quân, Vu Đạo Thiên nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè.
Cũng giờ khắc này, ông ta đã không còn ý định chém giết Diệp Quân nữa, phải biết rằng, thần vật của ông ta là chí bảo đứng hàng đầu của tộc Đại Vu, thế nhưng lúc này lại bị thanh kiếm mỏng manh đó phá vỡ, có thể tưởng tượng được thanh kiếm đó đáng sợ cỡ nào.