Diệp Quân nhìn sang, thấy bà ta lại lãnh đạm nhìn về trước.
Hắn cười cười không nói.
Đại Tế Sư lắc đầu: “Ngươi đúng là ngây thơ, hôm nay để ta dạy cho ngươi một bài học”.
Diệp Quân chỉ nhìn ông ta.
Đại Tế Sư: “Từ xưa đến giờ, người có chống lưng và người không có là hai khái niệm một trời một vực. Có câu 'có ô dù thì họa thành phúc, không ô dù thì phúc thành họa', nên sống trên đời ngoại trừ nỗ lực thì còn phải tìm chỗ dựa, khi ấy mới có thể bất bại. Những kẻ cười nhạo ngươi vì núp váy đều là ngu xuẩn, vì chúng không biết hiện thực tàn khốc, không biết có người giúp đỡ sung sướng thế nào”.
Diệp Quân nghĩ một hồi, nói: “Đúng là sướng thật”.
Tiểu Tháp: “...”
Đại Tế Sư: “Có biết vì sao tộc Vạn Cổ năm xưa rất mạnh nhưng tộc Đại Vu vẫn thắng không?"
Ông ta cười: “Vì ta có chống lưng. Không có gì phải xấu hổ, đó là bản lĩnh của chúng ta, ô dù cũng là một loại sức mạnh mà, hiểu chứ?"
Diệp Quân gật đầu: “Biết mà”.
Lại nói: “Ông chỉ cần nói một tiếng thôi là ô dù của ta xuất hiện liền”.
Đại Tế Sư tò mò: “Câu gì?"
Diệp Quân: “Nhìn vào vũ trụ, la to ba chữ ta vô địch”.