Ánh mắt cô ta sáng lên: “Cấp bảy?" Diệp Quân lắc đầu cười: “Đừng đoán bừa, ta còn không biết cấp mấy nữa là”. Không chỉ đại bá mà còn cô cô, cha với ông nội nữa, hắn đều mù tịt. Tự dưng cảm thấy cả nhà mình đều max cấp mà bản thân lại bị nhét vào thôn tân thủ tự chơi một mình... Khó chịu ghê! Chiêm Thanh nói: “Ông ấy mạnh thật”. Advertisement Diệp Quân nhìn qua, thấy cô ta cười: “Mạnh kiểu... Ta không nói được, cảm giác như chúng ta là người của văn minh sơ khai ấy”. Diệp Quân không nói gì. Chiêm Thanh ngẩng đầu nhìn lên cao, thì thầm: “Nơi cuối của võ đạo vũ trụ là gì nhỉ?" Diệp Quân nhìn theo, cũng tự hỏi đó là gì? Advertisement Nhưng hắn không nghĩ nữa, bởi vì đi cho đúng con đường hiện tại mới là phải đạo. Như cảm nhận được gì, Diệp Quân đưa Chiêm Thanh vào trong tháp. Cả hai đi tới trước cây thần sinh mệnh, thấy Tịnh An bước ra. Trong tay cầm kẹo hồ lô. Diệp Quân thấy vậy thì bật cười, cảm thấy cô bé này sẽ rất hợp cạ với Nhị Nha và Tiểu Bạch. Tịnh An vừa ăn kẹo vừa đi về phía họ, lẳng lặng giơ tay lên. Diệp Quân hỏi: “Lại mạnh lên rồi đúng không?" Tịnh An gật đầu: “Ừm”. Diệp Quân chớp mắt: “So tài không?" Tịnh An nhướng mày: “Tới luôn”. Diệp Quân bật cười rồi đưa Tịnh An đến một vùng tinh không, chưa kịp nói gì thì đã thấy một quả đấm bay tới. Con bé này chơi dơ! Hắn đen mặt nghĩ. Hắn vung tay để ý chí kiếm đạo xông ra, nhưng rồi bị đẩy lùi mấy chục trượng. Làm hắn ngạc nhiên. Tịnh An hất cằm cười lên: “Ta đến Chí Cảnh rồi!" Diệp Quân cười: “Chúc mừng!" Chiêm Thanh đứng quan sát cũng mỉm cười. Tịnh An và Nhất Niệm giờ đây đã có thể gánh vác tương lai văn minh Thiên Hành rồi. Nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà cô ta chợt ủ rũ. Tịnh An hỏi: “Nhất Niệm đâu?" Nhất Niệm! Diệp Quân: “Chúng ta đi xem thử”. Bọn họ lại đi đến trước cây thần. Nhất Niệm vẫn chưa ra. Diệp Quân khó hiểu. Tịnh An lắc đầu: “Không, truyền thừa của ta nằm trong một khu rừng, câu thông với sức mạnh Thiên Hành...”