Lúc này đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Chào!”
Nghe thấy lời này, nét mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc, sau đó cung kính cúi chào An Khinh Hàn, đồng thanh nói: “Bái kiến An chủ tịch”.
Đương nhiên là Diệp Quân không cúi chào...
An Khinh Hàn trong trận pháp truyền tống gật nhẹ đầu: “Bắt đầu”.
Cô ấy vừa dứt lời, một khí thế vô hình đột nhiên dâng lên từ trong đất trời, trong nháy mắt, nét mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Advertisement
Ngay sau đó đã có mấy chục người bị khí thế này trấn áp đến mức nằm rạp xuống đất.
Loại!
Bắt đầu ngày càng có nhiều người ngã xuống, sau đó bị truyền tống ra ngoài.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên vì hắn phát hiện khí thế võ đạo của An Khinh Hàn đã sắp có Đạo của riêng mình rồi.
Advertisement
Không tệ!
Diệp Quân nở nụ cười, không ngờ nha đầu này lại phát triển nhanh đến thế.
Sau đó theo thời gian từng chút trôi qua, khí thế võ đạo kia bắt đầu tăng mạnh hơn, khi khí thế võ đạo tăng lên, người ngã xuống xung quanh ngày càng nhiều.
Diệp Quân đưa mắt nhìn xung quanh, hắn phát hiện lúc này những thiên tài và thiếu niên chưa ngã xuống đã bắt đầu hơi khó khăn, kể cả Phương Ngự bên cạnh hắn cũng thế.
Mà nén hương trước bệ đá chỉ mới cháy được một phần ba.
Vẫn phải cố gắng!
Lúc này, khí thế võ đạo kia chợt tăng mạnh một lần nữa, tốc độ tăng lên lần này khá nhanh, rất nhiều người nhất thời không thể làm quen nên lập tức nằm rạp xuống, sau đó bị truyền tống ra ngoài.
Phương Ngự ở cạnh Diệp Quân siết chặt hai tay, trên mặt cũng bắt đầu đổ mồ hôi, rõ ràng là bắt đầu khó khăn rồi.
Không chỉ Phương Ngự mà Diệp Vân và Nạp Lan Cổ ở cách đó không xa cũng bắt đầu hơi cố sức.
Đương nhiên Diệp Quân cũng muốn giả vờ một chút, vì hắn phát hiện xung quanh đã có người nhìn sang.
Dần dà, nơi này chỉ còn lại chưa đến hai trăm người, nén nhang kia đã sắp cháy hết, lúc chỉ còn lại một chút, khí thế kia chợt tăng mạnh.
Ầm...
Chẳng mấy chốc, hơn một trăm người đã bất ngờ ngã xuống!
Loại!
Hơn trăm người cứ thế bị truyền tống ra ngoài.
Lúc này, nén nhang kia đã cháy hết, khí thế Võ Đạo trong đất trời lập tức biến mất.
An Khinh Hàn đang muốn rời đi nhưng cô ấy chợt xoay người nhìn về phía Diệp Quân ở cách đó không xa, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô ấy chợt cau mày.
Diệp Quân hơi nghi ngờ, nha đầu kia nhìn hắn làm gì?
Với thực lực của hắn bây giờ, nha đầu này không thể nhận ra thân phận của hắn mới phải.
Lúc này An Khinh Hàn thu hồi tầm mắt, biến mất khỏi vị trí vừa đứng.
Diệp Quân thì lại thấy khó hiểu, nha đầu kia không thể nhìn hắn mà không có lý do gì được...
Lúc này, mấy người xung quanh đều quỳ xuống, thấy thế, Diệp Quân hơi chần chừ, sau đó cũng ngồi xuống.
Phương Ngự ở bên cạnh Diệp Quân lau mồ hôi trên mặt, cười khổ: “Thực lực của An chủ tịch đúng là đáng sợ, đây còn chỉ là một hư ảnh, nếu là bản thể thì không biết sẽ đáng sợ đến mức nào nữa...”