Lúc này, một thị vệ chợt bước nhanh đến bên cạnh ông lão áo đen, nhỏ giọng nói mấy câu.
Diệp Quân nhìn về phía thị vệ, đương nhiên nghe thấy đối phương vừa nói gì.
Sau khi nói xong, thị vệ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó rời đi.
Advertisement
Ông lão áo đen nhìn Diệp Quân, cất lời: “Ngươi đợi ở đây”.
Ông ta đứng dậy rời đi.
Trong đại điện chỉ còn lại một mình Diệp Quân.
Advertisement
Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi.
Không lâu sau đó, một tiếng bước chân vang lên từ trong điện, Diệp Quân mở mắt nhìn sang, một người đàn ông trung niên đi tới vị trí đầu ngồi xuống.
Người này không phải ai khác mà chính là Thạch thống lĩnh.
Ông ta cười khẩy: “Bất ngờ không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Cũng không”.
Thạch thống lĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đấu với ta kiểu gì đây?”
Vừa nói xong, xung quanh chợt xuất hiện một vài Quan Huyên Vệ, Nạp Lan Cổ kia cũng có mặt, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt tràn đầy sát khí, nếu không vì người trước mắt thì bây giờ hắn ta đã trở thành Quan Huyên Vệ rồi.
Một con kiến cũng dám thách thức quy định ư?
Đúng là không biết lượng sức.
Diệp Quân nhìn những Quan Huyên Vệ xung quanh, hắn nhỏ giọng nói: “Tháp gia, ta cho rằng sau này thư viện Quan Huyên mới có thể xuất hiện hiện tượng mục nát, không ngờ bây giờ đã xuất hiện rồi”.
Tiểu Tháp đáp: “Vào khoảnh khắc những người này có được quyền lực thì sự mục nát cũng đã xuất hiện theo rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta sơ suất rồi, cả mấy người Tiểu Ca cũng thế”.
Hắn biết nếu không vì lần này mình chợt nổi hứng muốn một mình đến xem thành Quan Huyên lúc này thì hắn hoàn toàn không thể phát hiện ra những chuyện này, mà người bên dưới cũng không thể nói những chuyện này với bọn họ.
Hơn nữa thư viện Quan Huyên bây giờ đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài, dưới tình huống này nhiệm vụ chính của nội các chắc chắn vẫn là đối ngoại, đối nội sẽ khá lỏng lẻo, cũng vì lý do đó nên nội bộ mới xuất hiện tình huống này.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn nhìn về phía Thạch thống lĩnh: “Không phải ông muốn biết ta là ai à?”
Thạch thống lĩnh cười đáp: “Trước đó ta thật sự muốn biết cậu là ai, vì người bình thường hoàn toàn không dám làm như thế, cậu dám làm vậy chắc chắn là có chỗ dựa, nhưng bây giờ...”
Nói đến đây, ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Bây giờ ta không muốn biết cậu là ai nữa, vì ta không có hứng thú với người chết”.
Trong lúc ông ta nói chuyện, mấy khí thế mạnh mẽ chợt xuất hiện trong đại điện.
Thạch thống lĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Giết hắn, có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm”.