Nói xong cô bé ôm tinh thể Tạo Hóa quay người chạy đi.
Diệp Quân nhìn Tiểu Ngư Nhi biến mất ở cửa đại điện rồi bật cười, không biết Tịch Huyền tìm được cô nhóc này ở đâu.
Chẳng bao lâu sau cô nhóc lại chạy ra, chạy tới trước mặt Diệp Quân rồi lắc đầu: “Tịch Huyền tỷ tỷ không gặp ngươi”.
Diệp Quân cười nhẹ: “Nếu ta nhất quyết muốn vào thì sao?”
Cô bé nháy mắt: “Vậy ta chỉ đành ngậm nước mắt nhận nhẫn không gian của ngươi thôi”.
Advertisement
Nói rồi cô bé còn nhìn nhẫn không gian trên tay Diệp Quân.
Diệp Quân bật cười lớn: “Cô nhóc, muội định cướp của đấy à?”
Tiểu Ngư Nhi nghiêm túc nói: “Trông ngươi không giống người xấu, ngươi đi đi! Tuy ngươi rất đẹp trai, nhưng Tịch Huyền tỷ tỷ sẽ không thích ngươi đâu. Nam nhân ấy à, phải ưu tiên sự nghiệp trước, sau khi ngươi có tiền có sự nghiệp thì sẽ có rất nhiều con gái thích ngươi, không có tiền, không có sự nghiệp, đừng nói là gái, đến cha mẹ cũng sẽ coi thường ngươi đấy”.
Diệp Quân cười to: “Muội biết nhiều thật đấy!”
Advertisement
“Tiểu Ngư Nhi!”
Đúng lúc này, trong điện chợt vang lên một giọng nói, sau đó một cô gái chậm rãi bước ra.
Tóc bạc, phi đao!
Tịch Huyền!
Khi nhìn thấy người cô gái trước mắt, nụ cười trên mặt Diệp Quân dần biến mất, cảnh tượng khi xưa ùa về.
Nhìn thấy Diệp Quân, Tịch Huyền hơi giật mình, sau đó gọi: “Diệp viện trưởng?”
Diệp viện trưởng!
Nghe thấy câu này, người Diệp Quân hơi run lên. Đúng như Tần Phong nói, cô ấy thật sự không nhớ chuyện trước đây nữa.
Lúc này, Tịch Huyền đi đến, xoa đầu Tiểu Ngư Nhi rồi nhìn Diệp Quân cười nhẹ: “Chào Diệp viện trưởng”.
Diệp Quân cố nở nụ cười: “Chào Tịch Huyền cô nương”.
Tịch Huyền cười hỏi: “Viện trưởng tới đây có việc gì vậy?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ tới xem thôi”.
Tịch Huyền ‘ồ’ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Diệp Quân mỉm cười: “Tịch Huyền cô nương không mời ta vào trong ngồi à?”
Tịch Huyền do dự một lúc rồi nói: “Mời Diệp viện trưởng”.
Diệp Quân đi về phía U Minh Điện, phía sau hắn, Tiểu Ngư Nhi kéo tay Tịch Huyền thì thầm: “Tịch Huyền tỷ tỷ, hắn là Viện trưởng ạ?”
Tịch Huyền gật đầu: “Phải”.
Tiểu Ngư Nhi lè lưỡi: “Hắn sẽ không sa thải muội đó chứ?”
Diệp Quân đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiểu Ngư Nhi, nghiêm túc nói: “Ta sẽ suy nghĩ”.
Khuôn mặt Tiểu Ngư Nhi chợt trở nên cay đắng.
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, mỉm cười, không nói gì.
Sau khi vào đại điện, Diệp Quân nhìn thấy mười bức tượng nữ.