Diệp Quân lại nói: “Khi nào bé con ra đời thì để Tháp gia trông giúp chúng ta”.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp quýnh lên: “Ngươi đừng có ý đồ này nhé, dẫn đắt ngươi xong Tháp gia ta phải nghỉ hưu dưỡng lão”.
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Để người khác dẫn dắt, ta không yên tâm, chỉ có Tháp gia ngươi là ta yên tâm được thôi”.
Tiểu Tháp trầm giọng bảo: “Đừng có nịnh ta”.
Advertisement
Diệp Quân bật cười.
Nạp Lan Ca cũng lắc đầu cười, cô nắm tay Diệp Quân, ánh mắt trìu mến.
Diệp Quân không vội đi ngay, bởi vì hiếm khi quay lại nên hắn quyết định ở lại cùng Nạp Lan Ca.
Advertisement
Thời gian này, Nạp Lan Ca cũng giao chuyện của thư viện cho nhóm Lý Bán Tri và các nhân viên của nội các quản lý, còn mình thì đi dạo đây đó với Diệp Quân mỗi ngày.
Trong khoảng thời gian này, hai người về thành Hoang Cổ, nhưng họ chỉ lén về quây quần bên gia tộc hai nhà một lúc.
Sau khi từ thành Hoang Cổ về, Diệp Quân lại đến Kiếm Tông gặp một vài người bạn cũ, giống như cha mình, hắn cũng để lại một luồng kiếm ý ở Kiếm Tông, đương nhiên không phải để thể hiện, mà là để lại cho đệ tử Kiếm Tông học hỏi…
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã một tháng trôi qua.
Ngày hôm nay, trước điện Quan Huyên Vệ.
Vô số thiên tài yêu nghiệt đến từ các thế giới khác nhau đang chờ bên ngoài, họ đều đến để tham gia sát hạch Quan Huyên Vệ, đương nhiên họ đều là những người đã từng bị loại, họ đều đang chờ, chờ xem cuối cùng ai mới là người thành công.
Rất nhanh, sau khi từng người được trận pháp dịch chuyển đưa ra, ngoài điện chỉ chợt có vài người hoan hô.
“Thành công rồi! Nhà họ Vương ta có người được nhận vào Quan Huyên Vệ rồi…”
Đám người nhà họ Vương vui mừng phát khóc.
Nếu là trước kia, họ chẳng dám nghĩ tới, cho dù ngươi có thực lực nhưng nếu không có ô dù thì cũng chẳng đến lượt ngươi được vào Quan Huyên Vệ.
Nhưng bây giờ con cháu của họ lại có người được nhận vào Quan Huyên Vệ rồi!
Tuy chỉ là ngoại vệ, nhưng với gia tộc họ thì đã có thể thay đổi số phận được rồi.
Rất nhanh, lại có người đi ra, vì thế lại có một nhóm khác vỗ tay hoan hô.
Những người bên cạnh cũng vỗ tay chúc mừng.
Đúng lúc này, một người đàn ông xuất hiện trên trận pháp dịch chuyển, người này chính là Phương Ngự, cách đó không xa, một nhóm người nhà họ Phương cũng hò reo mừng rỡ.
Phương Đường lập tức chạy tới trước mặt Phương Ngự, ôm chặt lấy gã, phấn khích nói: “Ngự ca, huynh thành công rồi! Thành công rồi! Ha ha…”
Phương Ngự cũng rất hứng khởi, gã đã được nhận vào Quan Huyên Vệ bằng chính thực lực của mình.