Trong mắt Diệp Quân hiện lên sát khí, lúc đó huyết mạch phong ma yên tĩnh đã lâu bỗng sôi trào, chỉ thoáng chốc khu vực thời không này biến thành biển máu.
Một nhát kiếm quyết định sinh tử.
Nhát kiếm này làm cho sát khí cuồn cuộn ngút trời.
Thế kiếm cực kỳ mạnh.
Tất cả thời không trong cả khu vực này đều sụp đổ, trở nên tối tăm, quang ảnh đó bị nhát kiếm của Diệp Quân đánh văng ra xa cả ngàn trượng.
Advertisement
Sau khi dừng lại, quang ảnh đó dần nghiêm túc, gã mặc một bộ đồ màu đen, nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cất tiếng nói gì đó.
Nhưng Diệp Quân không hiểu gã nói gì.
Người đồ đen im lặng một lúc, sau đó lại nói, lần này Diệp Quân nghe hiểu.
Đối phương nói rằng thanh kiếm này của hắn không phải ở nền văn minh cấp thấp, mà đến từ đâu thế?
Advertisement
Mặc dù lúc này Diệp Quân đang trấn áp huyết mạch phong ma, nhưng kể từ lần đột phá trước đó, bây giờ huyết mạch phong ma đã không còn bình thường nữa, thế nên dù hắn đã cố gắng hết sức để áp chế nhưng vẫn khó có thể ngăn không cho sát khí xâm nhập vào thức hải.
Diệp Quân không đáp lời người đồ đen, hắn lắc mình biến thành tia kiếm quang màu máu đánh về phía người đồ đen.
Một nhát kiếm quyết định sinh tử.
Được huyết mạch và ý chí kiếm đạo trợ sức, uy lực của nhát kiếm này lập tức tăng lên, cộng thêm lại là kiếm Thanh Huyên, có thể bỏ qua pháp tắc của bất kỳ nền văn minh nào.
Thấy nhát kiếm của Diệp Quân đến gần, người đồ đen cau mày, ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc hơn, gã vốn tưởng có thể tùy ý “bóp chết” người ở nền văn minh cấp thấp này, nhưng gã không ngờ người ở nền văn minh cấp thấp này lại giữ trong tay một thanh kiếm của nền văn minh cấp cao.
Nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, người đồ đen động lòng tham, gã xòe tay ra, một luồng khí màu đen bỗng bay ra từ lòng bàn tay gã, luồng khí màu đen bỗng chốc biến thành cột sáng màu đen lao về phía Diệp Quân.
Khi luồng khí đen xuất hiện, khu vực tinh hà vũ trụ bắt đầu ăn mòn, sau đó biến thành từng luồng khí màu đen lao thẳng về phía khu vực của Diệp Quân.
Thế nhưng nhát kiếm đó của Diệp Quân lại dễ dàng đánh tan luồng khí đen đó, thoáng chốc đánh đến trước mặt người đồ đen.
Nhưng lúc này người đồ đen đã biến mất khỏi đó.
Nhát kiếm của Diệp Quân đánh vào khoảng không, lúc này hắn đã bị vô số luồng khí đen bao quanh.
Diệp Quân cầm kiếm giơ theo phương dọc, huyết mạch phong ma và ý chí kiếm đạo cuồn cuộn lao ra đẩy lùi vô số khí đen đó.
Thấy thế, người đồ đen ở đằng xa nhíu mày: “Tại sao phệ khí không thể tiêu diệt huyết mạch nền văn minh vũ trụ cấp thấp này…”
Nhát kiếm của Diệp Quân đánh đến trước mặt người đồ đen.
Sát khí ngút trời lao đến.
Lần này người đồ đen không nhượng bộ mà lắc mình biến thành cột sáng lao về phía Diệp Quân.
Kiếm quang và tia sáng đen cùng nổ tung, Diệp Quân và người đồ đen đồng thời lui về sau, khi người đồ đen dừng lại, gã nhíu chặt mày vì gã nhận ra tay phải của mình bị chém nứt ra, dòng máu đen không ngừng nhỏ giọt tí tách.
Người đồ đen ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân ở đằng xa, gã nhíu chặt mày, lúc này gã cảm thấy có gì không ổn.
Tên này chẳng phải là người của nền văn minh vũ trụ cấp năm đó sao?
Chuyện này phải báo lên trên mới được.
Mình không thể chết!
Mặc dù động lòng với thanh kiếm đó nhưng tính mạng quan trọng hơn, nếu đằng sau người trước mặt này thật sự có nền văn minh vũ trụ cấp sáu, lúc đó mình sẽ trở thành một tên ngốc. Dù sao gã cũng chỉ là một thành viên nhỏ của nền văn minh Phệ Giả thôi, ngộ nhỡ đến lúc đó bên trên muốn giảng hòa, rất có khả năng mình sẽ trở thành quân cờ hy sinh.
Nghĩ đến đây gã dứt khoát xoay người bỏ đi.
Thấy người đồ đen đi rồi, Diệp Quân cũng không đuổi theo, hắn dừng lại, sau đó áp chế huyết mạch phong ma trong người, một lúc lâu sau cơ thể hắn mới dần khôi phục bình thường.