Thấy đối phương trợn mắt với mình, Diệp Quân bỗng hỏi: “Cô được Phạn Diêm La Thiên Tử phái đến thật à?”
Cô gái áo giáp trắng không vui lắm: “Hãy gọi là Phạn Diêm La Thiên Tôn, sao ngươi chẳng lịch sự chút nào thế?”
Diệp Quân lắc đầu, không phí lời với cô ta nữa, quay đầu nhìn Quân Hầu, lúc này Quân Hầu cũng đang nhìn hắn chằm chằm: “Ta vốn dĩ không có hứng thú với ngươi, nhưng bây giờ ta đã có chút hứng thú rồi”, nói rồi ông ta bỗng tiến lên một bước.
Chỉ một bước thôi đã khiến đồng tử Diệp Quân co rụt, vì vừa nhìn thấy một tia đao quang, sau đó cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng.
Khí tức chết chóc đến gần.
Advertisement
Diệp Quân sử dụng huyết mạch phong ma, cùng lúc đó ý chí kiếm ý vô địch trong người hắn lao ra.
Nhát đao này của đối phương quá nhanh, hắn chỉ có thể bị động phòng vệ.
Bụp!
Advertisement
Một tiếng nổ vang lên, Diệp Quân bị đánh văng, Quân Hầu đó vừa định lần nữa ra tay, nhưng lúc này ông như cảm nhận được cái gì, đột nhiên cau mày, ngay sau đó thời không trước mặt ông ta tách ra, một thanh kiếm xuất hiện.
Diên Trì Nhất Kiếm.
Nhát kiếm này lao ra mà chẳng có dấu hiệu gì trước đó, nhưng trong mắt Quân Hầu, dường như tốc độ đã bị chậm lại gấp mười lần, chỉ thấy ông ta hơi nghiêng người tránh được nhát kiếm này chỉ vài centimet, cùng lúc đó những người khác đã biến mất khỏi chỗ của mình, đồng tử Diệp Quân ở phía xa bỗng co rụt lại, hai tay nắm chặt chuôi kiếm chém về phía trước.
Một nhát quyết định sống chết.
Vô số sức mạnh huyết mạch phong ma và kiếm ý vô địch lao ra từ trong kiếm Thanh Huyên, tinh hà vũ trụ sôi trào, sau đó bắt đầu tan vỡ.
Vèo!
Một tiếng nổ vang lên, sau đó Diệp Quân bị đánh văng, Quân Hầu không tiếp tục đuổi theo mà nhìn thanh đao trong tay phải của mình, trên đao đã xuất hiện vô số vết nứt.
Thấy thế ông ta nhíu mày.
Lúc này một cây thương bỗng lao đến trước mặt ông ta, người ra tay là cô gái áo giáp trắng đó.
Quân Hầu chém một nhát đao.
Soạt!
Cô gái áo giáp trắng văng ra xa.
Thấy thế, Diệp Quân ở phía xa sầm mặt, sao cô gái này lại ngu ngốc như thế? Còn không mạnh bằng mấy thị vệ bên cạnh nữa, hắn cạn lời luôn rồi.
Theo lý thì Phạn Diêm La Thiên Tử sẽ không phái người yếu kém thế này đến chứ.
Sau khi bị đánh văng ra xa, sắc mặt cô gái áo giáp trắng hơi khó coi, cô ta lau vết máu trên khóe miệng, sau đó nhìn Diệp Quân: “Ngươi nên đi đi, ngươi…”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Cô sẽ bị đánh chết đấy”.
Nói rồi hắn nhìn Quân Hầu cách đó không xa, sau đó nói: “Hay là cô đi đi”.
Đối phương đến để giết hắn, hắn cũng không muốn người khác chết vì hắn, thực lực giữa cô gái áo giáp trắng này và kẻ cầm đao này chênh lệch quá lớn.