Kỳ Chủ nhìn hắn, cười bảo: “Đương nhiên, ta cũng nói thật lòng với cậu, sở dĩ lựa chọn hợp tác là vì cậu rất không đơn giản, nếu cậu thật sự chỉ là một tu sĩ bình thường thì khả năng cao là chúng ta không thể hợp tác. Thế đạo này rất thực tế, và ta cũng sống rất thực tế”.
Diệp Quân mỉm cười: “Kỳ cô nương rất thẳng thắn”.
Kỳ Chủ lắc đầu: “Diệp công tử là người thông minh, cho dù ta không thẳng thắn thì với trí thông minh của Diệp công tử cũng có thể nhìn ra điều này”.
Khi nói chuyện, hai người đã đi tới trước cửa đại điện, cửa chính của đại điện cao gần nghìn trượng, hai bên trái phải có hai chữ lớn màu đỏ.
Advertisement
Diệp Quân hỏi: “Kỳ cô nương có biết chữ này không?”
Kỳ Chủ lắc đầu: “Không biết”.
Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, vẫn cần phải dùng tới kiếm của cậu đấy”.
Diệp Quân nhìn cánh cửa đá, nhưng lúc này Kỳ Chủ lại kéo hắn về.
Advertisement
Diệp Quân quay đầu nhìn Kỳ Chủ, cô ta nhìn cánh cửa đá, một lúc sau cô ta chợt đưa Diệp Quân biến mất khỏi đây, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở nơi cách đó nghìn trượng, mà gần như cùng lúc đó, thời không nơi họ đứng lúc nãy đã hóa thành tro tàn.
Nhìn thấy cảnh này, mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Nhưng Kỳ Chủ lại thấy hưng phấn: “Ít nhất nơi đây cũng phải là di tích của nền văn minh vũ trụ cấp sáu, sắp giàu to rồi”.
Nói rồi cô ta kéo cánh tay Diệp Quân, giây tiếp theo, Diệp Quân còn chưa phản ứng lại thì cô ta đã đưa hắn tới trước cánh cửa đá kia.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân: “Chọc nó đi”.
Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên đâm vào cánh cửa đá ấy.
Ầm ầm!
Cửa đá rung chuyển dữ dội, giây tiếp theo, bên trên xuất hiện rất nhiều phù văn kỳ lạ, dần dần những phù văn kỳ lạ ấy trực tiếp biến mất.
Cửa đá đã vỡ!
Kỳ Chủ mỉm cười: “Đi thôi”.
Nói rồi cô ta dẫn Diệp Quân đi vào trong cửa đá, bên trong lại là một cảnh tượng khác.
Một vũ trụ tinh không vô tận.
Mấy nghìn trượng trước mặt họ có một bia đá đang lơ lửng, ngoài ra trên đó không còn gì nữa.
Thấy vậy, Kỳ Chủ chợt nhíu mày thật chặt: “Đây là gì nhỉ?”
Khi nói, cô ta đã đưa Diệp Quân tới trước bia đá đó.
Bia đá cao trăm trượng, bên trên toàn là văn tự cổ, ngoài văn tự còn có một bức tranh chân dung một người đàn ông trung niên tay chỉ lên trời, mắt cũng nhìn lên.
Diệp Quân nhìn những văn tự cổ ấy với vẻ mặt nghi hoặc, bởi vì hắn chẳng hiểu gì cả.