Giờ phút này hắn mới thực sự hiểu, bất cứ lúc nào cũng không thể mềm lòng với kẻ thù, bởi vì sự mềm lòng của mình rất có thể sẽ khiến người xung quanh mình tổn thương.
Diệp Quân quay người trở lại trong sân, mà lúc này, ông lão kia đã không còn thở nữa.
Diệp Quân nhìn Kỳ Chủ, Kỳ Chủ mỉm cười khẽ: “Ta thấy ông ta muốn chạy nên giải quyết ông ta luôn”.
Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này ngoài cửa chợt vang lên một tiếng gọi thất thanh, sợ hãi: “A Mẫu”.
Diệp Quân và Kỳ Chủ quay đầu lại nhìn, ngoài cửa có một bé trai mười ba mười bốn tuổi đang ôm thi thể người phụ nữ khóc lóc thảm thiết.
Diệp Quân thở dài trong lòng.
Bé trai đột nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Quân và Kỳ Chủ trong viện với ánh mắt tức giận, cậu cầu hòn đá bên cạnh lên định ném về phía Diệp Quân và Kỳ Chủ, đúng lúc này cách đó không xa bỗng có một giọng nói vang lên: “ A Vĩnh, không phải họ…”
Advertisement
Cậu bé tên A Vĩnh quay đầu lại, thấy một lão què đang từ từ tiến lại gần, ông ta đi đến trước mặt A Vĩnh, thấp giọng thở dài: “Là nhóm Lại Tam giết A Mẫu của cháu”.
Lại Tam!
A Vĩnh ngẩn ra, giây tiếp theo cậu bé chạy thẳng về phía thi thể trên mặt đất bên cạnh, sau đó cầm hòn đá lên ném mạnh, cho đến khi thi thể ấy bị ném đến mức không thể nhận dạng.
Lúc này, lão què đột nhiên đi đến trước mặt Diệp Quân và Kỳ Chủ, ông ta cúi đầu thật sâu trước hai người: “Hai vị, đứa trẻ này từ nhỏ đã không cha không mẹ, là A Mẫu nuôi cậu bé lớn, bây giờ A Mẫu bị kẻ xấu giết chết, hai người có thể cho cậu bé này một cơ hội không?”
Lúc này, thiếu niên tên A Vĩnh đột nhiên quay ngoắt đầu lại: “Cháu không cần cơ hội gì hết, cháu chỉ cần A Mẫu sống lại thôi…”
Advertisement
Nói rồi cậu bé nhào đến bên cạnh thi thể người phụ nữ.
Diệp Quân đi tới trước mặt người phụ nữ, hắn nhìn thi thể bà ấy rồi bảo: “Bà ấy vẫn còn có thể cứu được”.
Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân không nói dối, người phụ nữ trước mặt chưa bị diệt sạch thần hồn, hơn nữa linh hồn vẫn ở trong cơ thể, tình hình này ở thế giới người tu luyện chỉ có thể coi là bị thương.
Nhưng với thực lực hiện tại của hắn thì không thể cứu được bà.
Diệp Quân cầm lấy cánh tay người phụ nữ, từ từ nhắm mắt lại, hắn định cưỡng ép sử dụng năng lượng đưa bà ấy vào Tiểu Tháp.
Lúc này Kỳ Chủ lên tiếng: “Nếu cậu ra tay thì sẽ bị cấm chế của nơi này phản phệ giống ta đấy”.
Diệp Quân không trả lời, cưỡng ép kích hoạt huyền khí, một luồng sáng màu tím phát ra từ trong cơ thể hắn, mà gần như cùng lúc đó, một luồng sáng màu vàng phóng từ trên cao xuống.
Ầm!
Diệp Quân ngã xuống đất.
Có điều người phụ nữ cũng đã được hắn đưa vào Tiểu Tháp.
Kỳ Chủ từ tốn đi đến trước mặt Diệp Quân, nhìn hắn đã ngất đi, trong mắt cô ta hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân tỉnh lại.
Lúc này, hắn đã ở trên đỉnh núi, đêm khuya trên trời đầy sao.
“Tỉnh rồi à?”
Một giọng nói bỗng vang lên từ nơi cách đó không xa.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn thấy Kỳ Chủ, cô ta vẫn mặc áo bào đen, dưới ánh sao trông rất rực rỡ chói mắt.
Diệp Quân cực kỳ chóng mặt, hắn ngồi dậy đi đến bên cạnh Kỳ Chủ, nhìn từ vị trí này xuống có thể thấy được cả thành Đa Nguyên.
Diệp Quân ngồi bên cạnh Kỳ Chủ, vẫn cảm thấy hơi suy yếu.
Kỳ Chủ nói: “Đã sắp xếp ổn thỏa cho thiếu niên đó rồi”.
Diệp Quân gật đầu, không nói gì.
Kỳ Chủ chống cằm nhìn cổ thành bên dưới, trong cổ thành nhà nhà đều thắp đèn sáng rỡ.
Kỳ Chủ mỉm cười: “Thật ra ta hơi bất ngờ”.
Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái bên cạnh: “Cứu người phụ nữ đó?”
Kỳ Chủ gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân nhìn cổ thành bên dưới, cười hỏi: “Vì sao lại bất ngờ?”
Kỳ Chủ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, cậu có từng nghĩ rằng nếu cứu bà ấy có thể cậu sẽ chết chưa?”
Diệp Quân lắc đầu: “Chưa từng”.
Kỳ Chủ hỏi: “Nếu biết có thể mình sẽ chết, cậu có còn cứu không?”
Diệp Quân gật đầu.
Kỳ Chủ nhìn thẳng vào Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cha mẹ ta luôn dạy làm người phải không thẹn với lòng, người phụ nữ đó chết vì chúng ta, ta không thể khoanh tay đứng nhìn”.