Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Phục tùng không phải một sự sỉ nhục, mà là phúc bọn họ tu hàng trăm đời cũng không có. Đương nhiên, nếu bọn họ không hiểu điều này, thì rất dễ dàng, hủy diệt luôn đi”.
Nói xong, ông ta quay người đưa Vĩnh Hằng Võ ra ngoài.
Trên tấm bia đá kia có một thanh kiếm đang lơ lửng ở đó.
Kiếm Hành Đạo.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn kiếm Hành Đạo, cười bảo: “Thanh kiếm này là kiếm của người hộ đạo phía sau thanh niên kia, thật thú vị, còn cảnh cáo ta nữa cơ”.
Vĩnh Hằng Võ hơi nheo mắt, sát khí dâng lên, ông ta đưa tay phải ra hướng về phía kiếm Hành Đạo, định thông qua việc chém kiếm cách không trung để chém bản thể của chủ kiếm.
Advertisement
Nhưng bị Đa Nguyên Đạo Đế ngăn lại.
Vĩnh Hằng Võ nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hơi khó hiểu: “Đạo Đế…”
Đa Nguyên Đạo Đế quan sát kiếm Hành Đạo đó, cười nói: “Chủ nhân thanh kiếm này thú vị đấy, cũng không ở trong đạo, chỉ là không biết cô ta đã phá được mấy tầng đạo rồi, khi nào ta sẽ đích thân đi gặp cô ta”.
Vĩnh Hằng Võ do dự một chút, tuy muốn ra tay nhưng không dám làm trái ý của người trước mặt, ông ta bèn kìm sát ý lại, lạnh lùng nhìn kiếm Hành Đạo: “Tạm tha cho cô ta một mạng”.
Advertisement
Đa Nguyên Đạo Đế cười bảo: “Đi thôi”.
Nói rồi hai người biến mất.
…
Ở một nơi khác.
Trong tinh không, Diệp Quân và Kỳ Chủ dừng lại, vừa dừng lại, miệng Kỳ Chủ lại trào miệng.
Vẻ mặt Kỳ Chủ nặng nề: “Mạnh thật”.
Diệp Quân vội hỏi: “Không sao chứ?”
Kỳ Chủ lắc đầu, lau vết máu bên miệng rồi quay đầu nhìn lại, khẽ nói: “Sợ rằng vũ trụ Đa Nguyên này sắp có sự thay đổi rồi. Đi thôi”.
Nói rồi cô ta đưa Diệp Quân biến mất khỏi chỗ này.
…
Kỳ Chủ đưa Diệp Quân về thẳng nền văn minh Phệ Giả, trong một khoảng tinh không, cô ta ngồi xếp bằng, sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả từ bốn phía đang không ngừng hút vào người cô ta.
Mà đối diện cô ta chính là Diệp Quân.
Thật lâu sau, Kỳ Chủ chậm rãi mở mắt ra, trong mắt cô ta có ánh sao lấp lánh, lúc này thương thế của cô ta đã gần như bình phục.
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân: “Cậu nghĩ sao?”
Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô nghĩ thế nào?”
Kỳ Chủ cười đáp: “Ta không thích phục tùng người khác”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thế, hơn nữa ông ta không chỉ muốn hủy diệt vũ trụ Đa Nguyên, mà là cả vũ trụ”.
Cả vũ trụ!
Đương nhiên hắn không cho phép điều này xảy ra.
Phải nói rằng hắn thật sự hơi bất lực, cứ tưởng sau khi nền văn minh Phệ Giả giải quyết rắc rối xong, hắn có thể phát huy nâng cao thực lực, nào ngờ bây giờ lại xuất hiện một Đa Nguyên Đạo Đế.
Chết tiệt!
Như Tháp gia nói, tất cả đều là bẫy!
Cuối cùng hắn cũng hiểu, muốn trưởng thành một cách thô bỉ chỉ có thể dành thời gian đi theo ông nội, nếu không hắn sẽ chẳng có thời gian để trưởng thành.
Kỳ Chủ khẽ nói: “Thật ra mấy năm nay ta vẫn luôn thắc mắc, tại sao năm xưa sau khi Đa Nguyên Đạo Đế hợp nhất dòng thời gian của toàn bộ vũ trụ xong thì hoàn toàn biến mất, không ngờ mục đích thật sự của ông ta là sau khi hợp nhất dòng thời gian của cả vũ trụ lại thì luyện chế cả vũ trụ thành cỗ máy thời gian…”
Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vậy tại sao năm xưa ông ta không làm luôn?”
Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân: “Đây cũng là điều ta thắc mắc”.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi bảo: “Hay là ông ta đang chờ đợi điều gì?”
Kỳ Chủ hơi nheo mắt: “Có người này chắc chắn biết đôi điều, đi thôi”.