Diệp Quân nhìn người khổng lồ lửa, thân hình người khổng lồ lửa cao lớn, cao mấy chục trượng, trong mắt bùng lên ngọn lửa cuồng nộ, nhất là tứ chi như cột trụ, tỏa ra uy lực có tính bùng nổ.
Vừa nhìn đã biết không tầm thường.
Diệp Quân nói: “Tiền bối, tiền bối có bao nhiêu chiến sĩ lửa như vậy?”
Người bí ẩn nói: “Chỉ có một”.
Diệp Quân nói: “Tiền bối có thể luyện thêm vài người không?”
Người bí ẩn trầm giọng nói: “Ngươi nghĩ ta đang buôn hàng sỉ à?”
Advertisement
Diệp Quân mỉm cười, hắn cất người khổng lồ lửa vào trong Tiểu Tháp, sau đó nói: “Ta biết tiền bối nể mặt người nhà ta nên mới giúp ta, cho dù thế nào, Diệp Quân ta cũng sẽ khắc ghi vào lòng, sau này sẽ báo đáp”.
Người bí ẩn nói: “Ngươi nghĩ lầm rồi, sở dĩ lần này ta giúp ngươi chỉ đơn giản là vì ngươi. Nói thật, ta hơi ngạc nhiên vì lần này ngươi không muốn dựa vào người trong nhà mình để vượt qua thời điểm khó khăn này, tất nhiên quan trọng hơn là tặng cho ngươi một người khổng lồ lửa chỉ là một chuyện rất nhỏ với ta, cho nên ngươi đừng để trong lòng”.
Diệp Quân cười nói: “Với tiền bối thì là chuyện rất nhỏ, nhưng với ta lại là ân huệ rất lớn. Dù thế nào đi nữa, tiền bối có lòng giúp đỡ, vãn bối sẽ luôn ghi nhớ, sau này sẽ báo đáp”.
Người bí ẩn nói: “Chúc ngươi thành công vượt qua cửa ải”.
Diệp Quân chắp tay: “Tạm biệt”.
Advertisement
Dứt lời, hắn dẫn Phục Võ xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân và Phục Võ rời đi, người bí ẩn trên Hỏa Tinh bỗng nói: “Cuối cùng thì ngươi cũng tìm được con đường của riêng mình rồi sao? Còn phải xem ngươi có thể bước ra thật hay không”.
…
Diệp Quân dẫn Phục Võ đến một tinh không, Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo?”
Không ai đáp lời.
Diệp Quân nói: “Lão già, ta biết ông nghe thấy, ra đây chúng ta nói chuyện một lát đi”.
Vẫn không ai đáp lời.
Diệp Quân im lặng một hồi, thấp giọng thở dài: “Cũng được thôi, tiền bối không muốn nói thì thôi vậy”.
Dứt lời, hắn dẫn Phục Võ định đi.
Soạt!
Lúc này, một tiếng xé rách thời không bỗng vang lên, sau đó một người đàn ông bước ra từ chỗ cách trước mặt Diệp Quân không xa.
Người đến chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Lúc này sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo rất tệ.
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, đã lâu không gặp”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh nhạt nói “Có việc gì à?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, có phải ông quên trước kia chúng ta từng liên minh với nhau không, chúng ta còn cùng nhau đối phó với Quá Khứ Tông, ông vẫn còn nhớ chứ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Giúp ta đánh nhau một trận”.
Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu ngay: “Không đánh”.
Diệp Quân sầm mặt.
Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: “Ta không phải là kẻ hay đánh nhau, đánh gì chứ?”
Diệp Quân nói: “Tiền bối từng nghe đến Đa Nguyên Đạo Đế chứ?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân hơi cạn lời.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Không còn chuyện gì khác thì ta đi đây”.
Diệp Quân nói: “Tháp gia của ta nói chắc chắn ông có âm mưu gì đó, cho nên nó nhiều lần thuyết phục ta bảo ta nói cô cô giết ông, nhưng ta rất tin tưởng tiền bối, ta nghĩ ông không phải là loại người như vậy, ta thật sự rất tin tưởng tiền bối”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân một hồi, sau đó thấp giọng thở dài: “Cậu phải nói đạo lý chứ?”
Diệp Quân gật đầu, đối mặt với người này chỉ đành lấy tình làm động lòng người, dùng đạo lý để người thấu hiểu.