Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, sau đó nói: “Trật tự mà chúng ta muốn thiết lập khác nhau, Tịnh tông chủ muốn không có trật tự, cậu muốn thiết lập một trật tự công bằng, trật tự mà ta muốn thiết lập lại là một kiểu khác, có lẽ sau này giữa chúng ta sẽ cùng đường nhưng bây giờ không phải”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Hắn không nói gì nữa, dẫn Phục Võ xoay người rời đi.
Sau khi Diệp Quân và Phục Võ đi rồi, một người đàn ông trung niên bỗng xuất hiện bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo, người đến là Vô Biên Chủ, trong tay ông ta còn cầm một bình rượu.
Advertisement
Vô Biên Chủ cười nói: “Thú vị đấy, tên nhóc này giống cha hắn năm xưa, không muốn làm vua dựa dẫm, không biết hắn có thể kiên trì được bao lâu”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cho dù thế nào cũng là chuyện tốt”.
Vô Biên Chủ bỗng nói: “Ta muốn đi phiêu bạt”.
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn Vô Biên Chủ: “Ông xác định rồi à?”
Advertisement
Vô Biên Chủ bật cười, cầm bình rượu uống một ngụm rồi nói: “Mặc dù những ngày tháng sống mơ mơ màng màng nhưng ta vẫn khao khát giả… à không, ta vẫn hướng về những ngày tháng nhiệt huyết, vừa lúc tên nhóc này được xem là cháu của ta, nếu hắn đã không muốn gọi cha hắn thì để người làm thúc ta đây giúp hắn”.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Tùy ông”.
Vô Biên Chủ ném bừa chai rượu trong tay sang một bên, sau đó cười nói: “Ta bặt vô âm tín nhiều năm như vậy cũng nên xuất hiện rồi, nếu không người đời sắp quên ta mất”.
…
Diệp Quân không dẫn Phục Võ quay về nền văn minh Phệ Giả, mà dẫn cô ấy đến Tuế Nguyệt trường hà.
Hắn muốn gặp một người cuối cùng.
Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đến trước một ngôi làng nhỏ.
Bầu trời xám xịt hình như sắp mưa, cả ngôi làng nhỏ cực kỳ vắng vẻ, không một tiếng động, trước cổng làng có một chiếc ghế xếp.
Diệp Quân dẫn Phục Võ đi đến trước cổng làng, ngay lúc này một người phụ nữ mặc đồ trắng bước đến từ cách đó không xa.
Người đến chính là Tịnh tông chủ.
Nhìn thấy Tịnh tông chủ, mí mắt Diệp Quân khẽ giật, thật ra hắn vẫn khá sợ người phụ nữ này, vì hắn cũng không biết rốt cuộc thực lực của người phụ nữ này mạnh thế nào.
Cho dù bây giờ hắn mạnh hơn trước vô số lần nhưng khi đối mặt với người phụ nữ này, hắn vẫn không thể nhìn thấu đối phương.
Phục Võ cũng nhíu mày khi nhìn thấy Tịnh tông chủ.
Tịnh tông chủ bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhưng trên người lại toát ra luồng khí tức vô hình, cô ta không phóng ra bất kỳ khí tức hay khí thế nào, nhưng đứng trước mặt cô ta lại khiến người ta cảm thấy rất áp lực.
Khí thế quá mạnh.
Diệp Quân cố gắng bình tĩnh, chắp tay nói: “Tiền bối”.
Tịnh tông chủ nhìn hắn, cũng không nói gì.
Diệp Quân đi thẳng vào vấn đề: “Tịnh tông chủ, ta muốn xây dựng một vũ trụ có trật tự, nhưng cô lại muốn một thế giới vũ trụ không có trật tự, cho dù là có trật tự hay không, chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hủy diệt toàn bộ vũ trụ, bây giờ có người muốn luyện chế hàng tỷ sinh vật trong toàn vũ trụ thành đạo khí thời gian…”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, nhưng lẽ nào chúng ta biết kết quả cuối cùng nhưng không làm gì sao? Giống như trong thế tục, mọi người đều biết sẽ có ngày mình chết đi nhưng họ vẫn sẽ liều mạng, phấn đấu để cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa hơn. Tịnh tông chủ, đôi khi quá trình quan trọng hơn kết quả, dĩ nhiên ta biết thực lực của ta hiện giờ khá thấp, thế nên những lời ta nói không có trọng lượng với cô, nhưng ta tin một ngày nào đó chúng ta có thể nói chuyện bình đẳng với nhau”.