Ông ta biết nữ kiếm tu váy trắng rất mạnh, nhưng ngay khi thấy Thủy tổ của mình là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế, ông ta cũng tuyệt vọng.
Ông ta biết rất rõ thực lực của Thủy tổ đáng sợ thế nào, đó là trên cả Siêu Việt Bất Hủ, thế nhưng chỉ là đệ tử của Đa Nguyên Đạo Đế…
Đánh thế nào được?
Hoàn toàn không có hy vọng.
Biết rõ là không làm được nhưng vẫn nhất quyết làm thì chính là ngu ngốc.
Advertisement
Người thức thời mới là anh kiệt.
Sống mới là quan trọng nhất.
Lúc này chỉ còn lại Diệp Quân.
Advertisement
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Diệp Quân, cười nói: “Như vậy thế nào, nếu ngươi bằng lòng quỳ xuống, ta có thể cho ngươi một cơ hội sống sót, ngươi tự mình chọn đi”.
Diệp Quân bật cười: “Ta thích đứng hơn”.
Đa Nguyên Đạo Đế cũng không bất ngờ, cười nói: “Có khí phách, thế nên ngươi ra tay đi”.
Ngay lúc này một người phụ nữ bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, người đến là Phục Võ.
Phục Võ quay đầu nhìn Diệp Quân: “Để ta đánh trận này”.
Nói xong, cô ấy cầm kiếm sải bước đi về phía đám người Đa Nguyên Đạo Đế.
Một người mặc váy trắng.
Một người một kiếm.
Đơn độc đánh với cả trăm vạn người.
Đánh!
Phục Võ cầm kiếm Thanh Huyên chậm rãi đi về phía trăm vạn cường giả, cô ấy không có vẻ sợ hãi.
Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Phục Võ, cười nói: “Người ta chỉ phái một người đến, dĩ nhiên chúng ta cũng không thể đánh hội đồng, ai đến giết cô ta đi?”
“Để ta?”
Đa Nguyên Đạo Đế vừa dứt lời, đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ Vĩnh Hằng Thần Thánh bỗng cưỡi ngựa chiến chậm rãi bước ra, ông ta không nhiều lời, con ngựa chiến đột nhiên nhảy lên, phóng qua như một tia sét.
Phục Võ ở phía xa bỗng rút kiếm, sau đó rút kiếm lại.
Ngay khi cô ấy rút kiếm lại, cô ấy đã ở phía sau đoàn trưởng mấy chục trượng, đoàn trưởng đó vẫn còn đang quất ngựa chạy đến nhưng đầu ông ta đã biến mất.
Một nhát chết luôn.
Thấy thế các cường giả nền văn minh đó đều rất ngạc nhiên, người phụ nữ này có chút thực lực.
Vĩnh Hằng Võ, Kỳ Chủ và Phạn Diêm La Thiên Tôn đều nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Phục Võ, ánh mắt của ba người đều trở nên nghiêm trọng, nhất là Vĩnh Hằng Võ, ông ta biết trọng giáp vàng đoàn trưởng mặc đó đáng sợ thế nào, có thể nói những người ở cùng cấp bậc mặc trọng giáp này thì có thể một đánh năm, thế nhưng ông ta không ngờ bộ trọng giáp này lại mỏng manh như tờ giấy khi ở trước mặt thanh kiếm này.
Sau khi chém chết đoàn trưởng đó bằng một thanh kiếm, Phục Võ lại nhìn các cường giả của Đa Nguyên Đạo Đế, Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Còn có muốn đối đầu với cô nương này không? Ai có thể giết cô ấy, thanh kiếm trong tay cô ấy sẽ là của người đó”.
Vĩnh Hằng Hình như cảm nhận được gì, đồng tử co rụt lại, ngay sau đó thời không xung quanh bị phá hủy, một thanh kiếm lao đến trước trán ông ta.