Lời này của Cổ Hưu khiến sắc mặt Diệp Quân trở nên là lạ.
Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Tiểu Hưu, thanh kiếm ấy không bình thường, chớ xem nhẹ”.
Cổ Hưu vội gật đầu: “Cẩn tuân sư mệnh”.
Ông ta vừa dứt lời thì Phục Võ đã biến mất. Chỉ thấy kiếm quang lóe lên rồi ập đến.
Kiếm nhanh như điện xẹt, Cổ Hưu không lùi mà tiến, tung ra cú đấm với vô vàn ánh sáng trắng.
Advertisement
Uỳnh!
Kiếm quang và ánh sáng nổ tung, sóng xung kích đẩy lui hai người.
Phục Võ vừa dừng lại đã tiếp tục lao ra như một mũi tên rời cung.
Kiếm quang sáng lòa vạn trượng.
Advertisement
Bên kia, hai mắt Cổ Hưu long lên. Tay phải ông ta đã ăn một nhát kiếm tứa máu, nhờ có thân xác đặc biệt mà đang khép lại, nhưng ông ta vẫn khiếp sợ, không ngờ thể xác Quang Âm mà cũng không cản được thanh kiếm kia.
Thứ đó là gì vậy?
Nhưng Phục Võ không cho ông ta thời gian suy nghĩ.
Cổ Hưu gầm lên, khí thế tăng lên vùn vụt. Ông ta vung tay phải ra, siết lại.
Uỳnh!
Lốc xoáy thời không cuốn quanh nắm tay ông ta.
Sức mạnh từ trong đất trời như một tấm lưới vươn tới trói chặt Phục Võ lại, nhưng cô ấy vung kiếm lên đập vỡ tất cả, sau đó tấn công Cổ Hưu.
Nhất kiếm phá vạn pháp!
Cổ Hưu hoảng sợ, nhanh chóng lách người lui về sau. Nhưng thanh kiếm kia lại ầm ầm lao tới nhanh như cắt làm ông ta càng thêm sợ hãi.
Cổ Hưu không dám đỡ đòn, một lần nữa kéo giãn khoảng cách.
Kiếm chém hụt nhưng Phục Võ không dừng mà lại hóa thành kiếm quang tấn công tiếp.
Tốc độ nhanh đến nỗi người khác chỉ nhìn thấy kiếm quang chứ không thấy cô ấy đâu.
Sắc mặt Cổ Hưu trở nên khó xem, trong lòng rối bời, bởi vì mọi thuật pháp hay sức mạnh của ông ta đều không làm gì được nữ kiếm tu này.
Cô ta có thể phá vạn pháp chỉ bằng một kiếm!
Cổ Hưu tiếp tục lùi lại.
Các cường giả văn minh Vĩnh Hằng thấy vậy thì sa sầm mặt.
Cổ Hưu tuy không dùng chân thân để đến đây nhưng đã được Đa Nguyên Đạo Đế đắp lại thân xác Quang Âm, sức mạnh ít nhất cũng bằng sáu bảy phần thời kỳ đỉnh cao. Vậy mà vẫn bị áp chế.
Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử nhìn kiếm Thanh Huyền với vẻ mặt nặng nề.
Họ đã đánh giá thanh kiếm này quá quá thấp.
Sự đáng sợ của nó đã vượt quá dự đoán của họ, khiến họ cảm thấy bất an.
Rầm!
Bỗng có tiếng nổ vọng lại và một bóng người không ngừng lui bước.
Là Cổ Hưu.
Ông ta bị áp chế hoàn toàn, không dám đỡ đòn mà chỉ dám tránh đi mũi kiếm của Phục Võ.