Sức mạnh hủy thiên diệt địa ầm ầm cuốn về phía Phục Võ.
Cô ấy nheo mắt, mắt đầy sát ý, kiếm Thanh Huyên trong tay không ngừng kêu lên.
Phục Võ phóng lên cao, vung kiếm. Ý chí kiếm đạo hùng hậu ngập tràn đất trời.
Quyền chạm kiếm.
Ầm!
Xoẹt!
Advertisement
Sức mạnh khổng lồ đẩy Phục Võ lùi lại, nhưng lần này kiếm Thanh Huyên đã đâm xuyên quả đấm của A Phu. Phục Võ khép ngón tay lại, ngự kiếm từ xa: “Giết!"
Thanh kiếm chấn động, đâm xuyên người A Phu.
Ông ta cứng đờ tại chỗ, sau đó bị kiếm Thanh Huyền hấp thu linh hồn.
Giết ngay và luôn!
A Phu ngã xuống, bồn bề tĩnh lặng.
Advertisement
Phục Võ vươn tay, đón lấy kiếm quang bay ra từ người A Phu.
Kiếm Thanh Huyền trở về.
Vẫn không ngừng kêu lên.
Các cường giả khác nhìn cô ấy đầy kiêng dè.
"Không tệ!"
Bỗng Đa Nguyên Đạo Đế cười lên: “Kiếm không tệ, người cũng rất mạnh, đúng là khiến ta bất ngờ”.
Rồi ông ta nắm tay lại.
Đất trời bỗng chốc nhòe đi.
Phục Võ nhíu mày, vung kiếm Thanh Huyền ra bảo vệ Diệp Quân. Chỉ thấy thời không nơi A Phu ngã xuống chấn động khi có sức mạnh kỳ lạ tràn vào, sau đó người đã chết kia chậm rãi đứng dậy trong mọi ánh mắt kinh ngạc.
A Phu đã hồi sinh!
Nghịch chuyển thời gian!
Bồn bề im lặng như một nấm mồ.
Hồi sinh người chết!
Cảnh tượng này khiến Diệp Quân và Phục Võ biến sắc.
Hình ảnh A Phu chậm rãi đứng dậy khiến đáy lòng Diệp Quân chấn động.