Rõ ràng Tư Oánh rất tức giận, hai mắt bà ta như muốn phun ra lửa, những khí thế mạnh mẽ liên tục dâng trào từ trong cơ thể bà ta. Vào lúc này, thời không xung quanh cũng trở nên sôi trào, cực kỳ đáng sự.
Phục Võ trầm giọng nói: “Tư Oánh, hắn ta không phải người xấu”.
Tư Oánh giận dữ nói: “Hắn ta không phải đồng loại của chúng ta”.
Advertisement
Phục Võ hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng nói: “Tư Oánh, hắn ta thật sự không phải đồng loại của chúng ta, nhưng hắn ta cũng không phải người xấu...”
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ, thẳng thừng ngắt lời cô ấy: “Bảo hắn ta đi, đi ngay bây giờ”.
Phục Võ nhíu mày.
Advertisement
Thấy nét mặt của Phục Võ, ánh mắt Tư Oánh lại trở nên lạnh lẽo một lần nữa.
Phục Võ trầm giọng nói: “Bây giờ hắn ta đang bị thương rất nặng, nếu rời đi vào lúc này thì sẽ rất nguy hiểm”.
Tư Oánh nhìn chằm chằm Phục Võ, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: “Phục Võ, ngươi nên hiểu rõ thần pháp Thiên Hành”.
Nét mặt Tư Oánh không chút cảm xúc: “Muốn ta giúp ngươi cũng được thôi, nhưng ngươi phải thề ngươi không có ý gì với hắn ta cả”.
Nghe thấy thế, Phục Võ nhất thời hơi nổi giận: “Tư Oánh, vì sao ngươi phải làm thế chứ”.
Tư Oánh cũng nổi giận: “Ta chỉ sợ ngươi đi sai đường thôi, thần pháp Thiên Hành cấm không được kết hôn với người ngoại tộc, ta không muốn ngươi phạm sai lầm”.
Phục Võ vung ống tay áo, sắc mặt lạnh như băng: “Ta không thề, ngươi có giúp hay là không?”
Tư Oánh cười khẩy: “Xem ra ngươi thật sự có ý đồ khác với hắn ta”.
Phục Võ cũng nổi giận: “Đúng là có ý đồ đấy thì sao?”