Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4630: “Mẹ kiếp, nhân vật lớn!”





Tư Hỏa và Phượng Đông nhanh chóng bị đưa đi.



Tư Oánh nhìn Dung Khâu, Dung Khâu cũng đang sợ đến mức tái mặt.



Tư Oánh nói: “Nhốt ông ta lại trước đã”.



Dung Khâu cũng bị dẫn đi.



Tư Oánh phất tay, cả nhóm người lui xuống.



Bà ta nhìn xuống bụng mình, nơi đó có một vết kiếm sâu, bà ta im lặng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rời.

Advertisement



Lúc này chợt có một người xuất hiện trước mặt Tư Oánh, người đó là Cố Vân, Cố Vân trầm giọng báo cáo: “Người đàn ông kia chạy mất rồi”.



Trên mặt Tư Oánh không có chút cảm xúc.



Cố Vân hỏi: “Có đuổi theo không?”



Tư Oánh im lặng một lúc rồi nói: “Đuổi theo, nhưng nếu tìm thấy thì đừng giết hắn ta”.

Advertisement





Nói xong, bà ta xoay người rời đi.



Một lát sau, bà ta đi tới một bệ đá, Dung Khâu đang bị nhốt ở bên trên.



Tư Oánh nhìn Dung Khâu: “Từng gặp người đàn ông kia chưa?”



Dung Khâu lắc đầu: “Chưa từng...”



Tư Oánh nhìn ông ta một cái, sau đó rời đi.



Ngày hôm sau, cách Dung Khâu không xa xuất hiện thêm một bệ đá, Tư Oánh dẫn người đàn ông kia đi tới trên bệ đá, sau đó nhốt hắn lại.



Dung Khâu tỏ vẻ nghi ngờ.



Tư Oánh nhìn Dung Khâu, sau đó rời đi.



Trong tinh không, Tư Oánh nhìn xuống Dung Khâu trên bệ đá, cười khẩy: “Ngươi giận ta đúng không? Ngươi xem ta có khiến ngươi tức chết không...”



Nói xong, bà ta rời đi.



Tư Oánh đi tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành: “Ta muốn một quả hạch thuần khiết”.



Cây sinh mệnh Thiên hành không từ chối, nó đưa cho bà ta một quả.



Tư Oánh nhận lấy quả, đang định rời đi thì cây sinh mệnh Thiên Hành chợt nói: “Tư Oánh, có gì đó không đúng lắm”.



Tư Oánh nghi ngờ hỏi: “Không đúng gì cơ?”



Cây sinh mệnh Thiên Hành trầm giọng nói: “Dây thời gian của nền văn minh Thiên Hành đang dao động, không được bình thường”.



Tư Oánh đáp: “Ồ!”



Sau đó bà ta rời đi.



Cây sinh mệnh Thiên Hành: “???”



Ở một nơi khác, Phục Võ bị nhốt trên một hòn đảo nhỏ.



Bà ta ngồi dưới tàng cây, đang tìm tòi trong nhẫn không gian mà Diệp Quân đưa cho, bên trong còn có nhạc cụ.



Lúc này, dường như Phục Võ cảm nhận được điều gì, bà ta chợt xoay người, trước mặt cô ấy không xa là một người phụ nữ áo xanh.



Người phụ nữ áo xanh nở nụ cười dịu dàng.



Phục Võ nhíu mày: “Cô là ai?”



Người phụ nữ cười đáp: “Nơi này có chút vấn đề, ta đến để sửa chữa”.






























Tổ thạch Luân Hồi: “...”