Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4633: “Đồ não úng!”





Lúc trước, khi đấu với Phục Võ, Cổ Hưu đã biết rõ người phụ nữ này đáng sợ cỡ nào, có thể nói, khi ấy, ngoài Đa Nguyên Đạo Đế, Phục Võ cùng thanh thần kiếm trong tay gần như có thể tung hoành tàn sát tứ phía, bây giờ, nếu để cô ấy thành công đột phá lần nữa… hậu quả thật không dám nghĩ.



Nhìn thấy Vô Biên Chủ cùng chủ nhân bút Đại Đạo đều bị người khác cầm chân, Cổ Hưu biết, đây chính là thời cơ tốt nhất để giết nữ kiếm tu này.



Đột nhiên, Cổ Hưu biến mất.



Nghĩ là làm!



Gần như cùng lúc, phía xa xa, Phục Võ đột ngột mở bừng mắt, vươn một ngón tay, gẩy nhẹ, một luồng ý chí kiếm đạo hóa thành thanh kiếm, bắn ra.

Advertisement



Rầm!



Giây lát sau, Cổ Hưu đã bị đẩy lui liên tục.

Thấy thế, đám cường giả của các nền văn minh đang có mặt đều khiếp sợ không thôi.



Advertisement



Kỳ Chủ cùng Phạn Diêm La Thiên Tôn liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều không thể che giấu sự kinh hãi nơi đáy mắt, bọn họ không thể nào ngờ, vị kiếm tu đến từ nền văn minh cấp thấp hơn này lại yêu nghiệt cỡ đó.



Phục Võ chỉ dùng một kiếm đã đẩy lùi Cổ Hưu, sau đó không tiếp tục ra tay mà chỉ thờ ơ liếc nhìn đối phương một cái rồi lại chậm rãi nhắm mắt, xung quanh cô ấy, kiếm ý cuộn trào mãnh liệt như thủy triều, các cường giả gần đó đều cảm nhận được một áp lực cực kì đáng sợ đến từ đó.



Sắc mặt Cổ Hưu vô cùng khó coi, ông ta nhìn chòng chọc vào Phục Võ, Cổ Hưu biết, nếu nữ kiếm tu này hoàn toàn đột phá, nơi này sẽ không có một ai xứng là đối thủ của cô ấy nữa.



Cổ Hưu gằn giọng: “Lên cả đi.”



Nghe ông ta nói thế, đám cường giả của các nền văn minh đều vô cùng kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía ông ta, quần ẩu?



Nơi này đều là những người có thể diện, bao nhiêu người cùng tấn công một cường giả của nền văn minh thấp hơn, nói ra thật là mất mặt.



Thấy tất cả đều không muốn ra tay, Cổ Hưu trầm mặt xuống, cả giận nói: “Chẳng lẽ còn muốn đợi cô ta đột phá?”



Đột phá?



Nghe vậy, đám cường giả các nền văn minh lập tức căng thẳng ra mặt, sát ý bùng lên trong lòng.



Nhưng vào lúc này, Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên nói: “Người này không quan trọng, bọn ngươi có thể đi giết thiếu niên kia, vị trí thời không hiện tại hắn đang đứng có hạn chế, hắn đã bị đại đạo Quang Âm áp chế rồi.”



Nghe Đa Nguyên Đạo Đế nói thế, Cổ Hưu và Quy Du Kỳ liếc nhìn nhau, giây lát sau, cả hai đều chỉ huy các cường giả mạnh nhất nền văn minh bên mình xông về phía vòng xoáy thời không Quang Âm kia, nhưng cũng ngay lúc này, chợt xuất hiện một người chắn trước mặt họ.



Đó là Phục Võ.



Cô ấy chủ động bỏ qua cơ hội đột phá này.



Cổ Hưu cùng Quy Du Kỳ nhìn chằm chằm Phục Võ, đáy mắt toát lên sát ý cực mạnh, đang muốn ra tay thì đã bị Đa Nguyên Đạo Đế đưa mắt ngăn cản.



Đa Nguyên Đạo Đế nhìn về phía Phục Võ, cười bảo: “Thật lòng mà nói, ngươi rất xuất sắc, khiến ta đây cũng phải bất ngờ, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội, hiện giờ, nếu ngươi đồng ý quy hàng, không chỉ không phải chết mà ta còn có thể cho kiếm đạo của ngươi lên một bậc mới, cho ngươi…”



“Câm miệng!”



Phục Võ quay phắt sang phía ông ta, ánh mắt lạnh như băng: “Đồ não úng!”



Chủ nhân bút Đại Đạo trợn mắt nhìn Phục Võ, khiếp sợ tột cùng.



Ánh mắt Đa Nguyên Đạo Đế dần trở lên lạnh lẽo, ông ta không biết “đồ não úng” có nghĩa là gì nhưng ông ta dám chắc đây nhất định không phải lời gì hay ho.






























Rầm!