Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4654: “Cha ngươi có bao giờ nghèo đâu”.





Diệp Quân nghe quản sự nói vậy thì mặt đần thối ra.



Hắn chợt ý thức được không chỉ nội bộ thư viện Quan Huyên có vấn đề mà Tiên Bảo Các cũng có.



Quản sự ra vẻ mỉa mai: “Khỏi nói cũng biết ngươi không có xu nào trong túi rồi đúng không?"



Diệp Quân phật lòng: “Ngươi không sợ bị khiếu nại à?"



Quản sự cười: “Khiếu nại gì? Ta nói ngươi đi xếp hàng là đúng quy định thì có gì phải khiếu nại? Buồn cười”.



Rồi hắn ta liếc xéo: “Giờ ngươi khỏi xếp hàng nữa”.



Diệp Quân nhíu mày: “Vì sao?"

Advertisement



Quản sự: “Vì ta thấy ngươi không có tư cách”.



Sắc mặt Diệp Quân trầm hẳn đi.



Quản sự cười: “Không phục thì đi khiếu nại đi”.



Hai tên thị vệ đi tới, nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt bất thiện.



Advertisement



Hắn nói: “Ta muốn khiếu nại”.



Quản sự ở gần đó ngoái lại cười: “Ra cửa rẽ phải”.



Diệp Quân hậm hực nhìn hắn ta rồi rời khỏi Tiên Bảo Các. Hắn rẽ phải, nhìn thấy một các điện nhỏ cũng có rất nhiều người đang xếp hàng.



Hắn im lặng đi ra sau chót.



Một hồi lâu sau mới đến lượt Diệp Quân, nào ngờ hắn vừa nhấc chân đi vào thì bị một lão già chặn lại: “Ba viên linh tinh”.



Diệp Quân nhíu mày: “Ba viên linh tinh?"



Lão già gật đầu: “Ừ”.



Diệp Quân: “Ta đến khiếu nại mà cũng phải đóng tiền à?"



Lão già tỏ ra phật lòng: “Khiếu nại cũng cần tra giấy tờ sổ sách, hao tốn nhân lực thời gian, tất cả đều là chi phí thì đương nhiên phải trả tiền rồi”.



Diệp Quân đơ ra.



Lão già nóng nảy: “Lẹ lên nhường chỗ cho người đằng sau làm, đừng có cản trở”.



Sắc mặt Diệp Quân thúi hoắc nhưng lại không còn cách nào khác. Hắn không xu dính túi, đành phải im lặng rời đi.



Bỗng một ông lão chợt đến gần hỏi: “Chàng trai, lần đầu đi khiếu nại à?"



Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.



Ông lão lắc đầu: “Còn non trẻ quá”.



Diệp Quân: “Vì sao lại nói thế?"



Ông lão thở dài: “Ngươi không biết rồi, người tu luyện bây giờ thường thà nhịn chứ không ai đi kiện cả”.



Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"



Ông lão: “Không chỉ sợ bị bắt oan mà còn ngại phiền phức nữa. Một khi kiện là giày vò qua lại khổ lắm, tốn thời gian, tiền bạc, công sức mà có khi còn thất bại...”



Ông ta thở dài nặng nề.



Diệp Quân im lặng.



Không phải hắn không hiểu thói đời, mà đến đây khiếu nại chỉ để xem cách này có khả dĩ hay không, nhưng xem ra nó đã trở thành hình thức rồi.



Hết cứu!



Ánh mắt Diệp Quân trở nên phức tạp, biết rằng mình lực bất tòng tâm nên không tiếp tục khiếu nại nữa.



Bằng không chỉ có đường chết.



Thực tế chính là vậy.



Diệp Quân bước đi trên đường, biết rằng những gì mình vừa trải qua chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.



Trật tự.



Nếu đây không phải trật tự tốt thì cũng không phải chuyện gì tốt với người tu luyện bình thường dưới nó.






























Diệp Quân: “...”