Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Làm phiền Tháp gia rồi”.
Nói rồi ông ấy gõ nhẹ, Tiểu Tháp lập tức biến mất.
Trong mắt người đàn ông áo trắng hiện lên vẻ lo lắng, ông ấy khẽ nói: “Thanh Nhi, trận chiến đại đạo lần này tên nhóc ấy sẽ phải chịu rất nhiều đau khổ, không biết nó có vượt qua được không…”
Người phụ nữ váy trắng dịu dàng đáp: “Trẻ con chơi đồ hàng thôi, không cần lo lắng”.
Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười: “Ta biết, là do ta đã phải chịu khổ quá nhiều nên bây giờ không muốn nhìn thấy thằng bé phải chịu khổ, nhưng con đường đại đạo vẫn phải do thằng bé tự đi… Thật ra cũng tốt, cha xuất sắc thế này, làm sao con có thể kém được? Chắc chắn thằng bé sẽ làm được, ha ha…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn người đàn ông áo trắng với ánh mắt dịu dàng đằm thắm.
Advertisement
Thanh Châu.
Thấy Tháp gia đột nhiên không trả lời, Diệp Quân hơi khó hiểu: “Tháp gia?”, không có tiếng trả lời.
Diệp Quân đang định hỏi tiếp thì nghe Tiểu Tháp nói: “Bán máu đi!”
Nghe thấy Tháp gia nói thế, sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm.
Tiểu Tháp nói: “Đây là cách đơn giản trực tiếp nhất, lại còn đỡ phiền”.
Advertisement
Huyết mạch!
Diệp Quân cau mày, hắn cảm nhận huyết mạch, ba loại huyết mạch vẫn còn nhưng đã bị áp chế, có nghĩa là hắn không thể sử dụng sức mạnh huyết mạch được nữa!
Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Lúc này, cô bé bên cạnh bỗng ngồi xuống bên cạnh hắn, cô bé hỏi: “Ngươi biết chữ à?”
Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn cô bé rồi gật đầu: “Ừm”.
Cô bé chỉ vào một đoạn văn: “Đoạn này đọc như thế nào?”
Diệp Quân nhìn theo tay cô bé chỉ, mỉm cười: “Đừng chỉ trích người khác quá đáng, phải xem người ta có chịu được không; Dạy người hành thiện đừng dùng lý lẽ cao siêu quá, phải để họ tự mình thực hành”.
Cô bé hỏi: “Có nghĩa là gì?”
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Công kích, chỉ trích khuyết điểm hoặc hành vi xấu của người khác đừng nghiêm khắc quá, phải xem đối tượng bị chỉ trích có chịu được không. Dạy người hành thiện đừng dùng lý lẽ quá cao thâm, nên tùy theo đối tượng được dạy để người đó có thể tự mình thực hành được”.
Cô bé nhìn Diệp Quân: “Ngươi biết nhiều thật đấy”.
Diệp Quân cười khẽ: “Trước đây ta đã từng đi học mấy năm”.
Cô bé gật đầu, tiếp tục đọc.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Sao muội không đến thư viện? Ta nhớ thư viện có mở lớp học miễn phí cho học viên nghèo mà?”
Cô bé nhìn Diệp Quân: “Ngươi thật ngây thơ”.
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp nói: “Thư viện của ngươi thật nhiều vấn đề”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Muội có thể nói cho ta nghe không?”
Cô bé bình tĩnh nói: “Không có gì để nói cả”.
Diệp Quân bảo: “Ta khá tò mò”.
Cô bé nhìn Diệp Quân, thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc không giống như đùa, một lát sau cô bé mới nói: “Ngươi biết trên đời có bao nhiêu người nghèo khó không?”
Diệp Quân lắc đầu.
Vấn đề này, hắn thật sự không biết.
Cô bé nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta cũng không biết có bao nhiêu, nhưng ta biết lớp miễn phí của thư viện kia, đặc biệt là lớp tu luyện võ đạo miễn phí ấy, mỗi lần đều có ít nhất vài chục nghìn người tới giành, mà mỗi lần thư viện chỉ cho hơn một nghìn người vào nghe… Lúc đầu mọi người đều có cơ hội, bởi vì mỗi ngày đều được chọn ngẫu nhiên, nhưng sau này… muốn được vào thì phải nộp mười viên linh tinh!”
Nghe vậy, Diệp Quân sửng sốt, run rẩy hỏi: “Mười viên linh tinh?”
Một cái bánh bao cần ba đồng bạc, mà một viên linh tinh có thể đổi được một nghìn đồng bạc…
Cô bé gật đầu: “Ừm”.
Diệp Quân hỏi tiếp: “Vậy nghĩa là những người có thể đến nghe miễn phí đều không phải người nghèo thật sự, đúng không?”
Cô bé khẽ gật đầu: “Những vị trí ấy đều đã được một số thế gia và tông môn đặt trước”.