Dương Dĩ An hỏi: “Nếu đi học rồi đọc thật nhiều sách thì sẽ gặp được Viện trưởng sao?"
Diệp Quân mỉm cười: “Chỉ cần muội thi đậu vào thư viện là được”.
Dương Dĩ An quay sang: “Thật sao?"
Diệp Quân gật đầu: “Thật”.
Dương Dĩ An lại cúi gằm mặt.
Advertisement
Diệp Quân: “Không tin à?"
Dương Dĩ An: “Ta nghe nói ngay cả các đại nhân ở Tổng viện cũng rất hiếm khi gặp Viện trưởng, mà ta... chỉ là một đứa ăn xin, làm sao Viện trưởng chịu gặp...”
Diệp Quân mỉm cười: “Thật ra ta có bí mật này không nói cho ai biết, nếu ta kể thì muội chịu giữ nó giúp ta không?"
Dương Dĩ An gật đầu liên tục: “Được chứ”.
Advertisement
Diệp Quân làm bộ nghiêm túc: “Ta biết xem bói đó”.
Dương Dĩ An tròn mắt: “Xem bói sao?"
Diệp Quân cười: “Đúng. Ta thấy được sẽ có một ngày Viện trưởng sẽ đến gặp muội dưới con mắt của mọi người khác, đồng thời cũng hứa với muội một điều. Nhưng mà thiên cơ bất khả lộ, muội phải giữ kín giúp ta đấy nhé?"
Dương Dĩ An nhìn hắn một hồi rồi vui vẻ cười: “Ta tin huynh!"
Diệp Quân lại không biết có hai người đang âm thầm quan sát hắn.
Một là người từng tiếp đãi hắn, Kỳ Thương. Y vẫn đang chờ Diệp Quân xuất hiện, nào ngờ người này lại đi ra từ nơi khác chứ không phải từ trong tháp.
Kỳ Thương không dám xác định Diệp Quân là người bí ẩn, chỉ biết thanh niên này đã thông qua khảo hạch.
Bởi vì ai thất bại thì sẽ bị đưa ra từ bên trong.
Vả lại Diệp Quân đã đến cảnh giới Tiên Thiên.
Một hồi sau, Kỳ Thương thì thầm: “Chẳng biết có phải người vượt ải bí ẩn kia không...”
Rồi lắc đầu rời đi.
Vẫn còn thời gian để quan sát.
Người còn lại chính là ông lão trong kiếm tháp. Từ khi Diệp Quân đi vào, ông ta vẫn luôn đợi hắn đi ra, không ngờ hắn lại xuất hiện từ một nơi khác.
Sau một hồi im lặng, ông ta quyết định báo cáo lên trên.
Lỡ như người này chính là người vượt ải bí ẩn kia thì sao?
Khi đi đến nơi Tông chủ ở, ông ta bị một thị nữ cầm kiếm ngăn lại.
Ông lão hành lễ: “Thuộc hạ có việc cầu kiến Tông chủ, liên quan đến người vượt ải kia”.
Thị nữ: “Đợi một chút”.
Rồi xoay người vào trong.
Một hồi sau thì trở ra, nói: “Mời”.
Ông lão đi vào, nhìn thấy hai cô gái. Một người mặc váy trắng, đeo mặt nạ lạnh như sương, tay cầm bội kiếm.
Nếu Diệp Quân có ở đây thì sẽ giật mình nhận ra đây chính là nữ kiếm tu hắn gặp ban sáng.
Người phụ nữ ngồi kế bên có mái tóc đen như mực được búi cao và cố định bằng trâm gỗ đơn giản, mặc áo thêu hoa giản dị, dung nhan không son phấn vẫn nền nã điềm tĩnh.
Nhưng khi Việt Kỳ lên tiếng muốn làm, Nội các đã lập tức phê chuẩn.