Y vẫn khá kiêng dè thiếu niên có thể nói chuyện với An Mộc Cẩn này.
Diệp Quân cười nói: “Ta tìm Phó huynh có chút việc”.
Sau đó, hắn nhìn về phía Phó Cát: “Phó huynh, không phải huynh để đồ ở chỗ của ta sao? Đi theo ta lấy nó đi”.
Phó Cát nhìn Diệp Quân với vẻ biết ơn, vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Quân.
Thiếu niên áo gấm nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi tên là Diệp Dương đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Advertisement
Thiếu niên áo gấm nheo mắt cười khẩy: “Hình như ngươi rất thích lo chuyện bao đồng?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó đáp: “Vị huynh đài này, Phó huynh gia cảnh bần hàn, nhưng đó không phải một chuyện đáng xấu hổ, ngược lại, gia cảnh huynh ấy bần hàn mà lại có thể đi được đến hiện tại, ta cảm thấy huynh ấy rất giỏi”.
Phó Cát nhìn Diệp Quân, sau đó im lặng cúi đầu.
Thiếu niên áo gấm cười châm chọc: “Sao cơ, ngươi còn dạy đời cả ta à?”
Advertisement
Nói xong, y lấy trường kiếm ra chĩa thẳng về phía Diệp Quân: “Đừng nói đạo lý nhiều thế, ngươi có dám lên đài sinh tử với ta không?”
Mọi người đều sửng sốt.
Diệp Quân cũng không ngoại lệ.
Mẹ kiếp!
Người trẻ tuổi bây giờ đều hung hăng thế à?
Không vui phát là lên đài sinh tử?
Thấy Diệp Quân im lặng, thiếu niên áo gấm kia càng hung hăng hơn: “Ngươi dám không?”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Không cần thiết lắm nhỉ?”
Thiếu niên áo gấm nhìn chằm chằm Diệp Quân với khí thế đáng sợ: “Ta cảm thấy là rất cần thiết, năm đó Kiếm chủ Nhân Gian từng nói coi thường sinh tử, không phục thì đánh, là một kiếm tu nên làm theo ý mình, không vừa ý cứ rút kiếm giết người”.
Diệp Quân hoàn toàn cạn lời.
Tên này còn là người hâm mộ của cha à?
Thấy Diệp Quân vẫn không nói gì, thiếu niên áo gấm lập tức phẫn nộ: “Sợ sệt như thế thì sao xứng làm kiếm tu? Cuối cùng thì ngươi có lên đài sinh tử không đây!”
Phó Cát ở bên cạnh vội nói: “Thác Bạt huynh, đây là lỗi của ta, ta xin lỗi huynh, ta…”
Nói đến đây, y lại vô thức muốn quỳ xuống.
Diệp Quân vội vàng giữ lấy y, hắn thở dài: “Bây giờ huynh quỳ xuống trước mặt y chẳng những không có được sự tôn trọng của y mà còn bị y coi thường hơn nữa”.
Phó Cát run rẩy nói: “Xin lỗi Diệp huynh, ta…”
Diệp Quân đang định ngắt lời hắn thì thiếu niên áo gấm đã nổi giận quát: “Các ngươi có thể đừng lề mề như thế không? Có lên đài sinh tử không chỉ cần nói một câu thôi, cần phải lề mề tới vậy à, chán chết đi được”.
Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông áo gấm, cười nói: “Vậy thì lên đài sinh tử thôi!”
“Diệp huynh!”
Phó Cát thay đổi sắc mặt, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng Diệp Quân lại cười nói với y: “Không sao”.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Đi thôi!”
Dứt lời, y ngự kiếm, biến thành một tia kiếm quang biến mất ở chân trời.
Diệp Quân cau mày nhìn về phía mấy người đi theo người đàn ông áo gấm: “Đài sinh tử ở đâu?”