Dương Dĩ An giậm nhẹ chân phải: “Đừng hỏi nữa, mau lên!”
Úp úp mở mở!
Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Advertisement
Lúc này, giọng nói của Dương Dĩ An đột nhiên vang lên ở rất gần mặt hắn: “Mở mắt đi”.
Diệp Quân mở mắt ra, Dương Dĩ An đang dè dặt cầm một thanh kiếm đưa đến trước mặt hắn, cô bé cười lớn: “Tặng huynh này”.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên, một lúc sau, sắc mặt của hắn tối sầm lại: “Muội lấy thanh kiếm này ở đâu ra?”
Nhìn thấy vẻ nghiêm khắc và đôi mắt hoài nghi của Diệp Quân, nụ cười trên gương mặt Dương Dĩ An chợt cứng đờ, lúc này, trái tim cô bé như bị ai đó dùng mũi kim đâm mạnh, nước mắt chực tuôn rơi, đột nhiên cô bé ném thẳng thanh kiếm xuống đất, gào lên: “Đúng, là ta trộm, là ta đi ăn trộm đó, ta chính là một kẻ trộm...”
Advertisement
Nói xong, cô bé xoay người chạy đi.
Diệp Quân sững sờ.
Lúc này, Ngô quản sự bước đến, nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, ta tưởng ngươi đã biết...”
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ta biết chuyện gì?”
Ngô quản sự kể lại chuyện cả tháng này Dương Dĩ An đã vào núi đào thảo dược, khi nghe được một nửa, Diệp Quân đột nhiên nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, sau đó quay người đuổi theo...
Chẳng bao lâu Diệp Quân đã tìm thấy Dương Dĩ An trên con đường dẫn xuống núi, lúc này cô bé vừa chạy vừa lau nước mắt, không ngừng nức nở, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Lúc này Diệp Quân chặn trước mặt cô bé.
Dương Dĩ An tức giận nhìn hắn: “Làm gì đó?”
Diệp Quân khẽ nói: “Ta xin lỗi”.
Dương Dĩ An quay đầu đi: “Huynh không cần xin lỗ, kiếm đó vốn dĩ là ta trộm đấy”.
Nói xong, cô bé cảm thấy uất ức, nước mắt lại trào ra như vỡ đê.
Thấy thế Diệp Quân vội nói: “Ta xin lỗi, là lỗi của ta, muội đánh ta là được”.
Dương Dĩ An lẳng lặng rơi nước mắt, cũng không nói gì.
Diệp Quân biết lần này cô bé thực sự rất đau lòng, hắn cũng vô cùng hối hận, tại sao lúc đó mình lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy?
Thấy Dương Dĩ An khóc không ngừng, Diệp Quân thấp giọng thở dài, sao lần này mình lại ngu ngốc như thế?
Diệp Quân rút thanh kiếm Dương Dĩ An tặng hắn ra, hắn nhìn một lúc rồi mỉm cười nói: “Ta rất thích thanh kiếm này”.
Dương Dĩ An cúi đầu xuống không nói gì.
Diệp Quân khẽ nói: “Lần này là lỗi của ta, ta không nên nghi ngờ muội, ta hứa với muội sau này sẽ không có tình trạng này nữa”.
Dương Dĩ An ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đầy nước mắt.
Diệp Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé, sau đó nói: “Ta hứa”.
Dương Dĩ An nhìn hắn chằm chằm: “Sau này cho dù ta muốn giết huynh, huynh cũng sẽ tin ta sao?”
Diệp Quân cười nói: “Tin chứ”.
Dương Dĩ An nói: “Thật à?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật”.
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Dương Dĩ An, Diệp Quân mỉm cười: “Dùng chứ”.