Vừa dứt lời, thanh kiếm dưới chân hắn lập tức bay ra, nhưng hắn khống chế được tốc độ, vì nếu nhanh quá, cô bé này sẽ không chịu nổi.
Phi kiếm đi chậm rãi dưới tầng mây, lúc này Dương Dĩ An cũng không còn sợ nữa, cô bé nhìn xuống dãy núi rộng lớn, lúc này Kiếm Tông dường như thật nhỏ bé.
Cô bé bắt đầu thấy phấn khích.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta lên trên”.
Advertisement
Nói rồi hắn ngự kiếm bay lên, thanh kiếm xuyên qua tầng mây dày đặc, đến trên tầng mây, đỉnh đầu là vầng trăng sáng cao chót vót.
Dương Dĩ An nhìn vầng trăng, cảm thán: “Ôi… mặt trăng lớn quá”.
Diệp Quân bật cười.
Advertisement
Dương Dĩ An ôm chặt lấy hắn, cô bé tò mò nhìn xung quanh, vô cùng phấn khích.
Một lúc sau, Diệp Quân và Dương Dĩ An ngồi lên thanh kiếm, hai chân Dương Dĩ An bồng bềnh, rất hài lòng.
Diệp Quân lấy một cuốn sách cổ ra, cười nói: “Đọc sách ở đây, thế nào?”
Dương Dĩ An gật đầu: “Được”.
Diệp Quân lấy cuốn sách cổ ra, mở một trang rồi đọc: “Muốn làm điều tốt phải nâng cao bản thân, danh tiếng hơn người, ban ơn thì phải có danh tiếng và kết giao, tu nghiệp thì phải làm thế tục chấn động, đức tính của mình phải khác với mọi người, đây đều giáo, mâu trong thiện niệm, là thứ dễ mắc bẫy nhất và khó nhổ nhất trên con đường lý. Chỉ có dọn sạch cặn bã, cắt bỏ tận gốc mới có thể nhìn thấy hình dạng thật sự của mình…”
Dương Dĩ An chớp mắt: “Có ý gì?”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó giải thích: “Khi làm việc tốt thì luôn muốn nhân cơ hội nâng cao bản thân để vượt qua người khác; khi giúp đỡ người khác thì luôn muốn kết bạn với người đó, làm chút chuyện có công đức luôn muốn khiến mọi người sửng sốt, cái cây có đức tính luôn muốn tạo ra sự khác biệt, những điều này đều là những xu hướng xấu trong những tư tưởng tốt, cũng là những trở ngại trên con đường theo đuổi đạo lý, dễ lẫn lộn nhất, khó thoát khỏi nhất…”
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Dương Dĩ An, mỉm cười: “Cũng giống như tu luyện, tâm phải trong sạch, tư tưởng phải thông suốt, như thế mới có thể nhìn thấy lòng mình, con người thật của mình, hiểu không?”
Dương Dĩ An cái hiểu cái không, gật đầu.
Diệp Quân mỉm cười, hắn tiếp tục dạy Dương Dĩ An đọc sách, Dương Dĩ An chăm chú lắng nghe, thi thoảng hỏi vài câu.
Trên tầng mây, dưới ánh trăng, hai người ngồi trên kiếm, vô cùng ấm áp.
Cứ thế, mãi đến nửa đêm hai người mới ngự kiếm về nội môn Kiếm Tông, vừa quay về nội môn, Ngô quản sự đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Diệp Quân nhìn Ngô quản sự: “Các hạ là?”
Ngô quản sự mỉm cười: “Chào Diệp công tử, ta là Ngô Huy, quản sự ở điện Nhiệm Vụ…”
Nói rồi ông ta lấy một cái hộp ra, sau đó đi đến trước mặt Dương Dĩ An, ông ta mở hộp ra, trong hộp là một sợi dây chuyền bảo thạch.
Dương Dĩ An hơi ngờ vực: “Ngô quản sự…”
Ngô quản sự mỉm cười, sau đó lại lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Dương Dĩ An: “Cô nương, chuyện là thế này…”