Vừa nói cô ấy vừa xòe bàn tay ra, trong tay là một hộp gỗ.
Advertisement
Mọi người bắt đầu rút thăm, Diệp Quân rút được một tờ giấy, trên tờ giấy đó lại không có gì, hắn hơi nghi ngờ, nhưng vào lúc này, Ngu Ngưng đột nhiên nói: “Rút được giấy trống bước ra khỏi hàng”.
Diệp Quân bước ra ngoài.
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm hắn: “Vòng đầu tiên vượt qua”, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Được”.
Dứt lời, hắn bước tới đứng bên cạnh Ngu Ngưng.
Ngu Ngưng quay đầu lại nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Sao vậy?”
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi tới đây làm người chủ trì hả?”
Diệp Quân: “...”
Chờ đến khi Diệp Quân đi qua một bên, Ngu Ngưng mới nói tiếp: “Nhóm đầu tiên bước ra khỏi hàng”.
Giọng nói vừa dứt, hai kiếm tu bước ra.
Một người trong số đó là An Mộc Cẩn, người còn lại là một thanh niên kiếm tu, khi thanh niên kiếm tu đó nhìn thấy mình bốc thăm trúng đối thủ là An Mộc Cẩn, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ.
An Mộc Cẩn là người đứng đầu trong nội môn!
Bốc thăm trúng y thì chẳng phải là hoàn toàn hết cơ hội rồi sao?
An Mộc Cẩn cười nói: “Trương huynh, mời”.
Thanh niên kiếm tu hít một hơi thật sâu, nói: “An huynh, xin chỉ giáo”.
Dứt lời, gã đột nhiên lao về phía trước, đâm kiếm về phía An Mộc Cẩn đang ở đằng xa, nhát kiếm này nhanh như chớp, cách xa mấy trượng mà trong nháy mắt đã tới gần.
Lúc này, đột nhiên An Mộc Cẩn chỉ tay ra.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan tành, thanh niên kiếm tu lập tức bị mặt đất chấn động phải lùi ra xa mấy chục trượng, gã vừa dừng lại, thanh kiếm trong tay bỗng nứt ra.
“Hay lắm!”
Trên sân, vô số đệ tử Kiếm Tông reo hò.
Ở trong Kiếm Tông, An Mộc Cẩn rất được yêu mến, được rất nhiều thanh niên cô gái ngưỡng mộ.