Trên trời, hai luồng kiếm quang chợt nổ tung, hai người đồng thời bay ra ngoài, cuối cùng cùng đập mạnh xuống đất, khiến mặt đất nứt lìa, hai người cùng nôn ra máu.
Nhưng ngay sau đó, Phó Cát xoay người, cầm kiếm trong tay lao về hướng An Mộc Cẩn đang ở phía xa.
Ở đằng xa, An Mộc Cẩn cũng nhanh chóng đứng dậy, khi nhìn thấy Phó Cát lao đến, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, giậm mạnh chân phải, nhảy lên, dùng kiếm đâm Phó Cát.
Ầm!
Advertisement
Luồng kiếm quang của cả hai cùng lúc tan vỡ, sau đó, hai người bị sức mạnh của đối phương đánh bay ra ngoài, lần này, cả hai đều không thể đứng dậy.
Trên cơ thể hai người, đầy vết kiếm, máu tươi chảy ròng ròng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Không ai ngờ, Phó Cát lại có thể chiến đấu với An Mộc Cẩn đến mức độ này!
Advertisement
Quá kinh khủng!
Người của thế gia tông môn ở ngoài theo dõi trận đấu đều nghi ngờ, rốt cuộc Phó Cát này là ai?
Lúc này, Việt Kỳ xuất hiện trên đài tỷ võ, liếc nhìn hai người rồi nói: “Hòa”.
Hòa!
Mọi người xung quanh đều xôn xao.
Sao lại hòa chứ?
Đây không phải chuyện nhảm nhí sao?
Mọi người như nghĩ đến điều gì đó, rối rít liếc nhìn Diệp Quân, tên này chưa đánh trận nào đã lọt vào đến vòng này?
Bị mọi người nhìn chằm chằm, Diệp Quân cũng hơi bất đắc dĩ.
Việt Kỳ đột nhiên nói: “Dẫn bọn họ đi trị liệu vết thương”.
Nói xong, bà ấy xoay người rời đi.
Tan cuộc.
Diệp Quân lắc đầu cười, đi về phía Dương Dĩ An ở trước mặt, hắn khẽ mỉm cười: "Ta nằm không cũng thắng”.
Dưỡng Dĩ An chớp mắt: “Bọn họ đều không phải là đối thủ của huynh, phải không?”
Diệp Quân xoa đầu Dương Dĩ An, cười nói: "Đi, chúng ta đi gặp Phó Cát, sau đó ăn chút đồ ăn ngon”.
Hai mắt Dương Dĩ An lập tức sáng lên.
Một lúc sau, Diệp Quân và Dương Dĩ An đi đến phòng Phó Cát, giờ phút này Phó Cát đang nằm trên giường, rất yếu, nhưng đã tỉnh.
Thấy Diệp Quân và Dương Dĩ An, Phó Cát muốn đứng dậy, Diệp Quân cười nói: “Huynh bị thương nặng, cứ nằm xuống đi đã”.
Phó Cát do dự một lát, sau đó nằm xuống, y nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười: "Diệp huynh”.
Diệp Quân mỉm cười, đang định nói chuyện, bỗng nhiên có một ông lão bước vào.
Phó Cát nghe ông lão nói vậy thì sững sờ: “Ông...”