Hắn vươn tay, gọi kiếm Trật Tự xuất hiện, thấy nó run run.
Hắn cười rồi đi ra ngoài, vừa mở cửa phòng đã thấy Dương Dĩ An.
Cô bé nói: “Đi thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Kiếm quang phóng lên cao rồi biến mất ở xa.
Advertisement
Diễn võ trường hôm nay chật kín người từ sớm.
Ai nấy đều muốn xem Phó Cát và An Mộc Cẩn ai sẽ chiến thắng, đại diện Thanh Châu đi thi đấu vạn châu.
An Mộc Cẩn có mặt từ sớm, mắt nhắm hờ, tay phải cầm kiếm.
Một tia kiếm quang rơi xuống, không phải Phó Cát mà là Đại trưởng lão Kiếm Tông. Ông ta nói với An Mộc Cẩn: “Phó Cát chủ động từ bỏ quyền thi đấu”.
Bên dưới ồ lên.
Advertisement
An Mộc Cẩn mở bừng mắt: “Đại trưởng lão, y...”
Ông lão lại nhìn sang Diệp Quân: “Diệp công tử lên đi”.
Hắn gật đầu rồi ngự kiếm đến đối diện An Mộc Cẩn
"Vua dựa dẫm cố lên!"
Không biết ai ở dưới la lên.
Diệp Quân: “??"
Tiểu Tháp: “??"
Vua dựa dẫm cố lên?
Diệp Quân xoay lại với gương mặt ngơ ngác, cố tìm xem ai là người vừa lên tiếng nhưng thất bại.
Nhìn khắp một vòng cũng không thấy ai khả nghi.
Chẳng lẽ nghe nhầm rồi?
Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, ta nghe lộn hả?"
Tiểu Tháp: “Chắc là không đâu”.
Diệp Quân: “Ngươi cũng nghe thấy?"
Tiểu Tháp: “Có lẽ vậy”.
Diệp Quân nhìn quanh, chỉ thấy khán giả đang reo hò cổ vũ cho An Mộc Cẩn.
Không thấy người quen, cũng không thấy ai kỳ lạ.
Hắn lại hỏi: “Có khi nào nhầm thật không Tháp gia?"
Tiểu Tháp nói sau một hồi trầm tư: “Cũng có thể vậy thật”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Hắn đang được Tịnh tông chủ che giấu giúp, làm gì có ai phát hiện được, chắc chỉ là nghe nhầm rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn đối thủ. Sắc mặt An Mộc Cẩn không được đẹp lắm khi hiểu ra vì sao Phó Cát lại từ bỏ tranh tài.
Y lạnh lùng trừng mắt nhìn Đại trưởng lão trong dòng họ. Ông ta chỉ im lặng không nói.
An Mộc Cẩn quay lại nói: “Diệp huynh thắng rồi”.
Sau đó xoay người đi xuống.
Để bốn phía ồ lên.
Không ai hiểu gì hết.
"Thằng khốn họ Diệp lạ lắm, chắc chắn nó có chống lưng. Phải bắt kiếm tu điều tra kỹ càng, tóm gọn thế lực sau lưng hắn, trả lại thiên địa trong sạch...”