Tất nhiên là không miễn phí, muốn vào xem cận cảnh trận chiến thì phải có tiền, đá quan sát càng gần võ đài thì càng đắt, nghe nói đá quan sát phía trước nhất có giá là hàng chục vạn linh tinh cực phẩm.
Cứ thế mà tính thì thư viện Quan Huyên kiếm được rất nhiều tiền.
Dương Dĩ An là người nhà của người tham gia, dĩ nhiên cô bé không cần phải mua vé vào cổng, họ có một khu quan sát riêng.
Dương Dĩ An đã đến từ sớm, cô bé còn mang theo một cái ghế đẩu nhỏ.
“Dĩ An cô nương”.
Ngay lúc này bên cạnh Dương Dĩ An bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
Advertisement
Dương Dĩ An quay lại nhìn thì thấy người gọi cô bé là thím Kiều, bên cạnh thím Kiều là người đàn ông bán thịt. Hôm nay người đó không cởi trần, mặc một chiếc áo vải thô, trông gã hơi bất an và lo lắng.
Nhìn thấy thím Kiều, Dương Dĩ An cảm thấy hơi chột dạ.
Lúc này, thím Kiều và người đàn ông bán thịt đi đến chỗ Dương Dĩ An, bà ấy lấy một túi giấy dầu ra rồi đưa cho Dương Dĩ An, cười nói: “Dĩ An cô nương, đây là bánh bao ta làm cho kịp bữa sáng, nhân gì cũng có, cô ăn đi”.
Dương Dĩ An hơi do dự, sau đó nói: “Cảm ơn”.
Advertisement
Thím Kiều cười nói: “Khách sáo gì chứ”.
Nói rồi bà ấy lấy một bao đặt vào trong tay Dương Dĩ An.
Người bán thịt ở bên cạnh cười khan.
Ngay lúc này một tia sáng trắng bỗng lao thẳng từ trên trời xuống, vững vàng rơi xuống chính giữa võ đài đó.
Ánh sáng trắng biến mất, một ông lão đoan trang xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Người này chính là viện chủ của thư viện Quan Huyên ở Thanh Châu hiện giờ, Chu Khưu.
Nhìn thấy Chu Khưu, mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Chu Khưu nhìn xung quanh, chắp tay nói: “Chào mừng các vị đến Thanh Châu, tiếp theo đây mời các thiên tài Kiếm Tông của các châu ra đây”.
Vèo!
Sau khi một tiếng kiếm vang lên, bỗng có một luồng kiếm quang dẫn đầu xoẹt ngang qua bầu trời, sau đó từng tiếng kiếm vang lên từ trên trời, hàng ngàn kiếm quang lướt qua bầu trời rồi rơi xuống võ đài hệt như những ngôi sao băng trong ánh mắt chăm chú của mọi người.
Cảnh tượng này cực kỳ tráng lệ.
Chẳng mấy chốc, tất cả kiếm quang đều rơi xuống, hàng ngàn kiếm tu xuất hiện trên võ đài.
Những kiếm tu này đều còn trẻ, thân hình thẳng tắp, sắc bén như một thanh kiếm không vỏ, nhất lúc này, kiếm tu của các châu đều cố ý tranh nhau phóng ra kiếm ý của mình. Mặc dù không nhắm vào nhau, nhưng họ đều muốn thể hiện bản thân, trấn áp các châu khác, cả võ đài đột nhiên bị bao phủ bởi vô số kiếm ý.
Phong thái của kiếm tu.
Ngay lúc tất cả kiếm tu xuất hiện, bầu không khí sục sôi.
Ở Thanh Châu, không, phải nói là cả vũ trụ Quan Huyên, kiếm tu rất đặc biệt, cũng là nghề phổ biến nhất, có thể nói chỉ cần là kiếm tu thì ngươi sẽ không bao giờ thiếu phụ nữ, ở hệ Ngân Hà thì tương đương với một công chức.
Tất nhiên muốn trở thành kiếm tu cũng vô cùng khó khăn, nhất là những người ở tầng thấp, muốn trở thành một kiếm tu, tài nguyên và tiền là vấn đề khó khăn nhất.
“Phó Cát”.
Trên đài quan sát, tay phải thím Kiều bỗng ôm chặt cánh tay người bán thịt, tay trái chỉ về phía xa, phấn khích nhảy lên.
Thấy thím Kiều ôm lấy cánh tay mình, cơ thể người đàn ông cứng đờ, sau đó ngây ngô bật cười.
Dương Dĩ An cũng bật cười, vì cô bé nhìn thấy Diệp Quân, hơn nữa Diệp Quân còn mỉm cười với cô bé.
Trên võ đài, kiếm tu ở các châu vẫn đang phóng kiếm ý của mình ra.
Nhưng người mạnh nhất trong số đó là người của Thanh Châu và Nam Châu, khí thế kiếm ý của hai châu này mạnh mẽ như cầu vồng, vượt xa các châu khác.
Thanh Châu và Nam Châu đều là những vùng đất của các thiên tài, nhất là Thanh Châu, năm đó lúc Nam Châu vẫn chưa vực dậy, Thanh Châu vẫn luôn đứng đầu.