Một người đàn ông cũng đang nhìn về phía các kiếm tu của hai châu bên dưới, người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, hai tay giấu trong ống tay áo, nhìn Diệp Trúc Tân và Diệp Thần bên dưới, mặt không cảm xúc nói: “Hai người này vẫn khá thú vị”.
Người này chính là chủ tịch Võ Viện của Thương Châu – Tông Võ.
Cơ thể có nửa phần yêu!
Advertisement
Trong đầu gã vang lên một giọng nói bí ẩn: “Thú vị đến mấy cũng vô dụng, cho dù lần này An Khinh Hàn có ở đây, gia tộc chúng ta cũng có thể bảo đảm con đạt được vị trí thứ nhất”.
Người đàn ông trầm giọng nói: “Sư phụ, An Khinh Hàn đó…”
Giọng nói bí ẩn lạnh lùng nói: “Hiện giờ cô ta không đáng ngại nữa, võ thần chưa thực sự trưởng thành thì có thể dễ dàng bị đè chết. Tất nhiên, thân phận của cô ta hơi đặc biệt, cô ta từng có một mối quan hệ gì đó với viện trưởng, không thể dễ dàng động vào cô ta, nếu không với tính cách của cô ta, dù có thể sống trưởng thành hay không cũng là vấn đề, huống gì trở thành chủ tịch Võ Viện”.
Advertisement
Tông Võ gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ kính sợ, dĩ nhiên phấn khích nhiều hơn.
Có gia tộc hỗ trợ, Tông Võ gã sẽ vực dậy nhanh thôi.
Giọng nói bí ẩn lại nói: “Sau khi con giành được hạng nhất, đạt được số mệnh Đại Đạo, bọn ta sẽ sắp xếp cho con vào Yêu Đạo Viện của tổng viện… Chỉ cần cô nương Nhị Nha trong truyền thuyết không quay lại, trăm năm tiếp theo, bọn ta sẽ phong con làm viện chủ Yêu Đạo Viện… tổng viện có mười hai viện, hiện giờ chúng ta đã có sáu viện…”
Nói đến đây giọng nói bí ẩn đó bỗng dừng lại.
Tông Võ đã nghe đến mức giật thót cả mình…
Trên võ đài, các kiếm tu Thanh Châu và Nam Châu đang phóng kiếm ý, lúc này kiếm ý hai bên như hai cột sóng thần, kiếm ý mạnh toát ra từng uy lực kiếm ý đáng sợ, các kiếm tu của vài châu khác đều đã không chịu nổi nữa, đều lùi sang bên cạnh.
Lúc này thời không xung quanh đều bắt đầu trở nên bập bềnh, cực kỳ đáng sợ.
Lúc này mắt hai bên đều đã hơi đỏ.
Ngay lúc này, Chu Khưu bỗng xuất hiện trên võ đài, ông ta phất tay, tất cả kiếm ý đều tản đi.
Dĩ nhiên ông ta muốn đến ngăn lại, vì nếu không ngăn lại nữa, hai châu sẽ lao vào đánh nhau.
Nếu giờ mà đánh nhau thì khó giải quyết.
Mặc dù hai luồng kiếm ý đã bị Chu Khưu quét sạch, nhưng bầu không khí vẫn rất căng thẳng, các kiếm tu hai châu nhìn nhau, không hề có ý che giấu ý chí chiến đấu trong mắt, giống như đang chiến đấu bằng kiếm thật. Không chỉ có họ, những người đến từ Thanh Châu, Nam Châu trên sân cũng đang ngấm ngầm đấu đá nhau, ước gì có thể lên võ đài so tài mấy chiêu.
Chu Khưu nhìn các kiếm tu hai bên giương cung bạt kiếm, cười nói: “Mọi người phải giữ sức lại, lát nữa mới đánh được”.
Nói rồi ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười nói: “Mời các thiên tài và yêu nghiệt các châu vào sân”.
Vừa dứt lời, từng thiên tài đến từ các châu đáp thẳng xuống từ trên tầng mây.
Thấy thế Diệp Quân hỏi An Mộc Cẩn bên cạnh: “An huynh, chẳng phải người tham gia chỉ có năm người thôi sao?”
An Mộc Cẩn giải thích: “Thành viên chủ yếu có năm người, nhưng vào hết là để tăng số lượng các thiên tài yêu nghiệt ở các châu tham gia. Yên tâm đi, vòng thứ nhất sẽ có chín mươi phần trăm bị loại”.