Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4734: Có chết cũng không!





Lúc này viện chủ thư viện Quan Huyên ở Nam Châu – Chu Phu bỗng nói: “Chu Khưu, đọc quy tắc đi”.



Chu Phu nhìn Chu Khưu, sau đó nhìn các thiên tài đến từ các châu trong sân: “Quy tắc rất đơn giản, chỉ có một hạn chế duy nhất, có thể có yêu thú giúp đỡ nhưng cảnh giới của yêu thú không được vượt quá cảnh giới của chính mình, nếu có cường giả có cảnh giới vượt quá cảnh giới của mình giúp sẽ bị coi là vi phạm quy tắc, lập tức bị loại khỏi cuộc thi, bị cấm thi đấu trong mười năm”.



Quy tắc này đột nhiên được bổ sung sau đó, bởi vì lai lịch của các yêu nghiệt thiên tài này không hề đơn giản, nếu không có hạn chế thì không phải thế hệ trẻ tranh giành mà là thế hệ cũ ra trận.



Để công bằng, chiến trường đặc biệt cũng sẽ được quả cầu ghi hình đám mây ghi lại để các khán giả có thể nhìn thấy.



Sức ảnh hưởng của cuộc thi Vạn Châu này cực kỳ lớn, không có châu nào dám làm loạn.



Đọc xong quy tắc, Chu Khưu bỗng giơ tay lên: “Bắt đầu”.



Advertisement

Vừa dứt lời, một trận pháp dịch chuyển khổng lồ xuất hiện dưới chân đám người Diệp Quân, ngay sau đó một luồng sáng xanh bao trùm lấy mọi người, thoáng chốc mọi người đều biến mất.



Mà phía trên võ đài xuất hiện màn sáng cực lớn bốn mặt đều dài cả ngàn trượng, trong màn sáng, không gian trong màn sáng khẽ rung động, không lâu sau một vùng hoang mạc khổng lồ xuất hiện.



Trong tầm mắt mọi người.



Vài người của Thanh Châu xuất hiện trên một ngọn đồi, người đứng đầu là Diệp Trúc Tân, ngoài Diệp Trúc Tân ra thì còn có An Mộc Cẩn, Phó Cát và Trần Thiên Trần – chủ tịch Võ Viện ở thư viện Thanh Châu, chủ tịch Văn Viện của thư viện ở Thanh Châu – Thạch Tu.



Ngoài Diệp Quân và Phó Cát, ba người Diệp Trúc Tấn đều là cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên.

Advertisement





Ngay lúc này trong đầu mọi người xuất hiện một cảnh tượng, trong cảnh tượng là vị trí của hai lệnh bài.



Chắc chắn đây là lệnh bài mà thư viện nói đến.



Diệp Trúc Tân nói: “Đi thôi”.



Nói rồi cô ấy ngự kiếm biến mất ở chân trời.



Đám người Diệp Quân chạy theo sau.



Một lúc sau, Diệp Trúc Tân dẫn mọi người đến một hang núi, cách trước mặt họ vài trăm trượng về phía phía trước có một lá cờ treo Thanh Châu Lệnh.



Diệp Trúc Tân híp mắt: “Ra tay đi”.



Vừa dứt lời, dưới chân cô ấy xuất hiện kiếm quang, biến mất khỏi đó.



Thuấn Không Nhất Kiếm.



Cô ấy thi triển kiếm kĩ, vì cô ấy biết không chỉ họ nhận được tin tức mà những người ở châu khác cũng nhận được tin tức.



Quả nhiên, ngay khi Diệp Trúc Tân xoay người, một bên khác bỗng đánh tia kiếm quang đến đâm mạnh vào cô ấy.



Vèo!



Kiếm quang vỡ tan tành, hai người cùng lùi về sau.



Người đến chính là Diệp Thần.



Phía sau Diệp Thần còn có bốn người khác, đó là Nam Phong – chủ tịch Võ Viện của thư viện Quan Huyên ở Nam Châu, Tần Du Nhiên – chủ tịch Văn Viện, Phong Khưu – kiếm tu thiên tài của Kiếm Tông Nam Châu và một thể tu nữa, thể tu này là một thiên tài siêu cấp của nhà họ Lý ở Nam Châu, y khác với những thể tu khác ở chỗ là thân hình y rất gầy, trông hơi đần độn.



Ngoài ra còn có một người phụ nữ mặc đồ màu xanh đen, trong tay cầm một cây pháp trượng, chắc chắn là một thần thuật sư.



Thanh Châu!



Nam Châu!



Bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, xung quanh võ đài đều sục sôi.



Mọi người đều không ngờ Nam Châu và Thanh Châu vừa bắt đầu đã chống đối với nhau rồi.



Đây là muốn tổ chức chung kết trước à?



Trên đài quan sát, Chu Phu – chủ viện thư viện Nam Châu cau mày, nhìn Chu Khưu ở cách đó không xa, đây là trùng hợp thật sao?



Chu Khưu vẫn bình tĩnh như nước, không nhìn đáp lại Chu Phu.



Ở một bên khác, Việt Kỳ nhìn Chu Khưu, cau chặt mày.



Người Thanh Châu và Nam Châu xung quanh đã điên cuồng la hét.



Trận chung kết sớm!





























chapter content