Thím Kiều cầm lại, nhìn vào gương mặt lo lắng của ông ta: “Ông yên tâm, ta sẽ không làm gì dại dột. Ta còn phải đến trước tượng của Viện trưởng, nhờ ngài ấy trả lại công bằng cho con tôi”.
Người bán thịt gật đầu: “Chúng ta cùng đi”.
Thím Kiều gật đầu.
Hai người ngồi đó một đêm.
Tờ mờ sáng hôm sau, thím Kiều mở mắt ra thì đã không thấy người bán thịt đâu.
Advertisement
Bà vội vàng đi ra ngoài, chỉ thấy cửa nhà bị khóa, trong ổ khóa có nhét một mảnh giấy nhăn nhúm với hai chữ: Nguy... hiểm...
Làm bà giật mình run bắn.
...
Sáng hôm ấy, người bán thịt đi tới thư vện Quan Huyên. Đương lúc ông ta sắp đến gần tượng Viện trưởng thì bị một người áo đen chặn lại, hỏi.
Advertisement
"Đến đây làm gì?"
Người bán thịt gom hết dũng khí, lắp bắp: “Ta... cha của... Phó Cát... Tỉ thí... gian lận... Muốn... báo oan... Viện trưởng...”
Đối phương chỉ nói: “Chờ ở đây”.
Rồi biến mất.
Một hồi sau, y xuất hiện lại, lạnh lùng nhìn người bán thịt. Ông ta sững người, rồi như cảm nhận được gì mà lần mò đến con dao mổ heo giắt bên hông. Bỗng...
Uỳnh!
Thân thể ông ta bốc cháy.
Ông ta chỉ kịp liếc nhìn tượng Viện trưởng một lần cuối rồi hóa thành tro bụi, như thể chưa từng tồn tại.
Trong đại điện.
Diệp Quân ngồi xếp bằng chữa thương.
Hắn hiện tại không bằng trước kia, không có thần trang tự chữa lành mà chỉ có thể đi từng bước một.
Vết thương vô cùng nghiêm trọng, từ nội tạng đến thần hồn đều bị thương nặng. Nếu trận chiến kéo dài thêm nữa thì hắn cũng không ngăn được đối thủ khi cảnh giới hai bên chênh lệch quá lớn, có thể làm được bấy nhiêu đã là cực hạn.
Dương Dĩ An luôn bầu bạn bên hắn, lo lắng không thôi khi thấy hắn im lìm suốt mấy ngày trời.
Trong lúc Diệp Quân trị thương, vạn châu cũng đã nổ tung.
Tỉ thí vạn châu bị gián đoạn là chuyện chưa từng xảy ra.
Tin đồn mọc lên như nấm sau mưa.
Có người nói 'Tông Võ' gian lận, cũng có người nói Thanh Châu Nam Châu thua mà không nhận.
Tóm lại là loạn cào cào.
Các cường giả thư viện Nam Châu và Kiếm Tông cũng đi đến thư viện Thanh Châu để bảo vệ Diệp Thần và những người khác.
Các kiếm tu thuộc Kiếm Tông Thanh Châu cũng chạy đến thư viện ở nơi này, ngày đêm canh giữ bảo vệ nhóm Diệp Trúc Tân.
Ở nhà họ Diệp.
Việt Kỳ nhíu mày: “Diệp Trúc Tân là nhân chứng, ông nói không dây vào là thế nào? Chẳng lẽ nhà các ông bị uy hiếp?"