Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4784: Đa Nguyên Đạo Đế!












Những làn sóng ánh sáng ấy không ngừng bắn phá lá chắn của Diệp Quân, sức mạnh cực kỳ đáng gờm, nhưng lại không thể phá vỡ kiếm ý của Diệp Quân.



Chính lúc này, cường giả áo giáp vàng nhảy lên, hai tay cầm chiếc rìu khổng lồ đang cháy rực, bổ mạnh về phía Diệp Quân.



Diệp Quân hơi nheo mắt, không đỡ nhát bổ này mà lùi lại phía sau nghìn trượng.



Ầm!



Cường giả áo giáp vàng bổ rìu xuống nhưng hụt, vị trí Diệp Quân đứng trước đó bùng phát ra một màn sáng màu vàng đáng sợ.



Advertisement

Sau một khắc, cường giả áo giáp vàng nhảy lên như đạn đại bác, hóa thành ngọn lửa màu vàng, lao mạnh về phía Diệp Quân.



Uy áp khí thế cường đại quét sạch mọi thứ, vũ trụ tinh hà bán kính hàng trăm vạn dặm bắt đầu bị hủy diệt từng tấc.



Ở phía xa, Diệp Quân cau mày, hắn phát hiện tuy tên này bước đi vụng về, nhưng ra tay lại cực kỳ linh hoạt.



Lần này hắn không né tránh nữa mà đối đầu chính diện, sau khi phóng ra kiếm ý của mình, người hắn run lên, hóa thành kiếm quang lao thẳng về phía cường giả mặc áo giáp vàng.



Hắn phải thử một lần, bởi vì bộ giáp vàng của cường giả ấy đã xuất hiện vô số vết nứt, chỉ cần một đòn nặng nề nữa là chắc chắn có thể phá hủy được bộ giáp của đối phương.



Advertisement



Bùm!



Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên từ nơi sâu trong tinh không vũ trụ, sau đó Diệp Quân và cường giả áo giáp vàng cùng lùi lại, khi Diệp Quân dừng bước, hắn cảm thấy đầu óc choáng váng dữ dội, giống như bị rót chì, toàn thân đau đớn, nếu không có kiếm ý bảo vệ, sợ là cơ thể và linh hồn của hắn đều bị phá hủy.



Hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, cuối tầm mắt, sau khi cường giả áo giáp vàng dừng lại, bộ giáp nặng nề trên người gã bắt đầu nứt ra từng chút một.



Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, kiếm Trật Tự của hắn cẫn có thể phá được phòng ngự của đối phương, đối mặt với cường giả mặc áo giáp dày thế này, nếu không thể phá được phòng ngự của đối phương thì đối phương đồng nghĩa với việc bất khả chiến bại.



Nhưng lúc này tay trái của cường giả áo giáp vàng đột nhiên giơ lên, trong tay gã có một ngọn lửa màu vàng đang bốc cháy, gã ấn ngọn lửa ấy vào ngực mình.



Bùm!



Khi ngọn lửa màu vàng ấy bao trùm lấy cơ thể, áo giáp nứt vỡ trên người gã bắt đầu khôi phục lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.



Thấy thế, Diệp Quân sững sờ tại chỗ, chẳng bao lâu, vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi.



Tên này còn có khả năng khôi phục trang bị nữa à?



Mẹ kiếp!



Sau khi khôi phục được áo giáp, cường giả đó lại lấy ra một ngọn lửa màu vàng nữa, dí lên trán mình.



Ầm!



Bộ giáp trên người cường giả đó bỗng phát ra chùm sáng màu vàng rực rỡ, chùm sáng ấy phóng thẳng vào nơi sâu trong tinh hà vũ trụ, mà hơi thở của gã cũng điên cuồng tăng vọt, ngoài ra, gã lại lấy thêm hơn mười lá bùa màu vàng, dán lên người mình…



Diệp Quân: “…”



Dưới sự gia trì tầng tầng lớp lớp, hơi thở của cường giả áo giáp tăng vọt như gắn tên lửa…



Lúc này, Diệp Quân lặng lẽ lấy kiếm Thanh Huyên ra.



Ban đầu hắn vốn định đấu một trận công bằng với đối phương, nhưng đối phương không muốn thì hắn cũng chỉ có thể học theo đối phương thôi.



Sau nhiều lần gia trì, hơi thở của cường giả giáp vàng đã mạnh hơn trước gấp mấy lần, gã gầm lên một tiếng rồi đâm thẳng vào Diệp Quân.



Lúc này Diệp Quân cũng biến mất khỏi chỗ cũ.



Tay trái là kiếm Trật Tự, tay phải là kiếm Thanh Huyên!



Diệp Quân dùng cả hai kiếm để chiến đấu.



Rầm!



Một chùm ánh sáng vàng rực vỡ tan, cường giả mặc áo giáp bị đánh văng nặng nề, khi gã bay đi, áo giáp và cơ thể của gã cùng nứt toác, máu thịt văng tung tóe, khi gã dừng lại, linh hồn cũng nổ tung…



Diệp Quân ngẩn người.



Hai thanh kiếm mạnh như vậy ư?



Uy lực nhát kiếm vừa nãy của hắn mạnh hơn trước ít nhất năm lần…



Có cảm giác bất khả chiến bại!



Diệp Quân quay lại nhìn theo bản năng, Tịnh tông chủ đang ở cuối tầm mắt, mình có nên đi so chiêu với cô ta không?



Tịnh tông chủ nhìn hắn, không nói gì.



Mà lúc này, tinh hà phía xa sôi trào, giây tiếp theo, thời không nơi đó nổ tung, và rồi một người đàn ông từ tốn bước ra.





























chapter content