Nhìn bức tượng từ vị trí này, một cảm giác nhỏ bé tự nhiên nảy sinh trong lòng hắn.
Bức tượng là một người đàn ông trung niên, quấn khăn choàng dài, hai tay dang hai bên, đầu hơi ngẩng, mắt nhìn lên trời, hung hăng cao ngạo không chịu phục tùng.
Dưới chân bức tượng là tòa thành cổ, thành cổ cũng rất hùng vĩ, quy mô rộng lớn, nhưng lại rất cũ nát, khắp nơi đều có dấu vết của thời gian, đặc biệt là cổng thành, phía trên đã loang lổ vết tích hoen gỉ.
Diệp Quân nhìn thoáng qua, bức tượng này mơ hồ có cảm giác hơi quen thuộc.
Không suy nghĩ nhiều, hắn thu hồi tầm mắt, đi vào bên trong thành.
Advertisement
Sau khi vào trong thành, Diệp Quân phát hiện trong thành có khá nhiều người, nhưng đều là người tu luyện, hơn nữa, khí tức đều vô cùng mạnh mẽ.
Hai bên đường có rất nhiều cửa hàng, bán tất cả mọi thứ, hơn nữa, bán món nào cũng đều rất tốt. Ví như cửa hàng bán vũ khí ở trước mặt cách đó không xa, hắn chỉ liếc nhìn rồi lập tức dừng lại, hắn đi đến trước cửa hàng, bên trong cửa hàng có một người đàn ông vạm vỡ, người đàn ông vạm vỡ đang cầm một cái cán búa rất lớn rèn vũ khí, mỗi một búa đập xuống, tia lửa văng khắp nơi như động đất.
Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm vỡ, sau đó ánh mắt hắn dán vào những món vũ khí treo trước cửa hàng, có hơn chục loại vũ khí, kiếm có, đao có, búa có, mấy món kỳ lạ cũng có...
Advertisement
Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm vỡ: “Ông chủ, có thể xem vũ khí một chút không?”
Ông chủ không quay đầu lại: “Cứ coi đi”.
Diệp Quân cười nói: “Ừ”.
Vừa nói hắn vừa cầm một thanh kiếm lên, thanh kiếm rất kỳ lạ, bởi vì thân kiếm của nó được tạo thành từ những phù văn màu vàng thần bí, nó rất nhẹ, một chút trọng lượng cũng chẳng có, nhưng hắn lại cảm nhận được bên trong nó có một nguồn sức mạnh cực kỳ lớn đang dâng trào.
Vẻ mặt Diệp Quân nghiêm túc, bởi vì hắn phát hiện, ngoại trừ kiếm của người nhà hắn ra, đây là thanh kiếm mạnh nhất mà hắn từng thấy
Thanh kiếm rất mạnh!
Diệp Quân nhìn người đàn ông vạm, hơi tò mò hỏi: “Ông chủ, đây là kiếm gì thế?”
Ông chủ tiếp tục rèn kiếm: “Phù kiếm, nó được tạo thành từ những mảnh vụn của luật pháp Vô Thượng và rèn ở nhiệt độ cao, bên trong nó ẩn chứa năng lượng kim loại, lúc vung nó có thể giải phóng kiếm khí màu vàng kim”.
Diệp Quân gật đầu: “Đúng là rất tốt, bán nó thế nào?”
Ông chủ nói: “Ba mảnh vụn luật pháp Vô Thượng”.
Mảnh vụn luật pháp Vô Thượng!
Diệp Quân sửng sốt: “Tiền ở chỗ này là mảnh vụn luật pháp Vô Thượng sao?”
Người đàn ông vạm vỡ ngừng lại, gã quay đầu lại nhìn Diệp Quân: “Mới tới hả?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Người đàn ông vạm vỡ nói: “Mới tới mà dám tới chỗ ta xem đồ à? Ta nói người biết, những món đồ này của ta đều là những món đắt tiền nhất ở trong vương thành, tất nhiên, những thứ mà ta bán trong cửa hàng này cũng là những thứ tốt nhất”.
Diệp Quân cười nói: “Thanh kiếm này thật sự rất tốt, nhưng ta đã từng nhìn thấy thanh kiếm tốt hơn”.
Người đàn ông vạm vỡ đột nhiên đập búa xuống đất.
Ầm!
Cả khu vực rung lên.
Người đàn ông vạm vỡ xua tay: “Ta không tin, đánh chết ta cũng không tin”.