Phạn Chiêu Đế nói: “Một nơi rất xa”. Diệp Quân đang muốn lên tiếng, người phụ nữ váy trắng đứng bên cạnh chợt nói: “Nó vẫn ổn”. Diệp Quân quay người nhìn người phụ nữ váy trắng, bà ấy nói tiếp: “Ta giúp con bảo vệ nó”. Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ!” Có những lời này của cô cô, hắn hoàn toàn yên tâm. Không còn nghi ngờ gì nữa, từ nay trở đi, Nhất Niệm chính là người an toàn nhất vũ trụ. AdvertisementNgười phụ nữ váy trắng nói: “Đi thôi”. Diệp Quân gật đầu, nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Ông giúp đỡ Dĩ An”. Đa Nguyên Đạo Đế vội vàng cung kính nói: “Hiểu ạ”. Diệp Quân xoa đầu nhỏ của Dương Dĩ An, nói: "Chờ ta làm xong việc sẽ đến gặp muội, được không?” Mặc dù Dương Dĩ An không muốn, nhưng vẫn gật đầu: “Được”. Advertisement Diệp Quân đang muốn rời đi, đột nhiên Dương Dĩ An kéo tay hắn: “Nhất định phải đến tìm muội”. Diệp Quân cười nói: “Nhất định”. Lúc này Dương Dĩ An mới lưu luyến buông tay. Diệp Quân xoay người đi đến trước mặt người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, con chuẩn bị xong rồi”. Người phụ nữ váy trắng chợt đưa tay vỗ vào vai hắn. Chỉ trong chớp mắt, tu vi của hắn bị đóng chặt. Nhưng lúc này, người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn nói: “Một tháng có thể khôi phục tu vi một lần, thời gian là một giờ”. Diệp Quân sửng sốt, sau đó mừng như điên. Mặc dù mỗi tháng chỉ có thể khôi phục tu vi một lần, hơn nữa, thời gian chỉ có một giờ, nhưng vẫn tốt hơn là không có. Thấy vẻ mặt hưng phấn của Diệp Quân, khoé miệng người phụ nữ váy trắng hiện lên nụ cười hiếm thấy, nhưng thoáng qua rồi biến mất. Diệp Quân không hề biết rằng, sắp tới hắn ngay cả muốn khóc cũng không khóc được. Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng chạm vào vai hắn, ngay lập tức, hắn biến mất không thấy đâu. Dịch chuyển tức thời. Dương Dĩ An nhìn người phụ nữ váy trắng, cô bé do dự một lát, sau đó nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ có thể nói cho ta biết huynh ấy đi đâu không?” Người phụ nữ váy trắng nhìn Dương Dĩ An: “Một nơi rất xa, rất xa nơi này”. Dương Dĩ An chớp mắt: “Ta có thể gọi tỷ là cô cô được không?” Phạn Chiêu Đế: “…” Người phụ nữ váy trắng nhìn Dương Dĩ An: “Tại sao?” Dương Dĩ An hơi do dự, sau đó nói: “Ta chưa từng thấy ai đẹp hơn tỷ”. Mọi người: “…” Người phụ nữ váy trắng đi đến trước mặt Dương Dĩ An, nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dĩ An, rồi nói: “Được”. Dương Dĩ An cười toe toét, rồi ôm người phụ nữ váy trắng: “Cô cô”. Ở một bên, Đa Nguyên Đạo Đế và nhóm cường giả thấy cảnh tượng này, nheo mắt… Sau này ai dám động vào cô bé này nữa chứ? Đây là chỗ dựa vững chắc nhất đấy! Lúc này, bọn họ cũng muốn nhận cô cô. Nhưng bọn họ biết rõ, nếu bọn họ dám nói, sợ là một khắc sau đầu của bọn họ sẽ phải chuyển nhà.