Ngay lúc này, phía xa bỗng vang lên tiếng bước chân rất khẽ.
Chúc Hạnh Nhiễm híp mắt lại, tay phải đã sờ đến thanh bảo kiếm trên thắt lưng.
Ngay lúc này tiếng bước chân ở đằng xa bỗng tăng tốc.
Diệp Quân nhíu mày.
Chúc Hạnh Nhiễm bỗng lao ra như một mũi tên, cùng lúc đó một tia kiếm quang lóe lên trong đêm tối.
“A!”
Advertisement
Cách đó không xa vang lên tiếng hét thảm thiết.
Lúc này Chúc Hạnh Nhiễm đã về lại bên cạnh Diệp Quân: “Đi thôi”.
Nói rồi cô ta chạy về phía đằng xa.
Diệp Quân vội đi theo.
Advertisement
Phía sau hai người bỗng vang lên rất nhiều tiếng bước chân.
Nghe thấy tiếng bước chân, sắc mặt Diệp Quân sa sầm, rốt cuộc là sao đây?
Diệp Quân điên cuồng chạy theo Chúc Hạnh Nhiễm, cứ thế hai người chạy gần một canh giờ, sau khi thoát khỏi ngọn núi đó, Chúc Hạnh Nhiễm mới dừng lại.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng.
Diệp Quân hơi ngờ vực nói: “Chúc cô nương, vừa rồi là gì thế?”
Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân: “Cướp”.
Diệp Quân nhíu mày: “Cướp?”
Chúc Hạnh Nhiễm không giải thích gì thêm, tiếp tục lên đường.
Diệp Quân cạn lời, sau đó vội vàng đi theo.
Hai người đi dọc theo con đường nhỏ, trên đường đi Chúc Hạnh Nhiễm không nói gì thêm.
Diệp Quân nhìn bảo kiếm trong tay Chúc Hạnh Nhiễm, chủ động tìm chủ đề nói: “Cô là kiếm tu sao?”
Chúc Hạnh Nhiễm quay đầu lại nhìn hắn: “Ngươi nói nhiều thật đấy”.
Diệp Quân: “…”
Chúc Hạnh Nhiễm chỉ lo lên đường, không nói gì nữa.
Lại thêm mười ngày nữa trôi qua, hai người từ một con đường nhỏ đi vào đường lớn, bây giờ người ngày càng nhiều, dọc đường cô ta không nói chuyện, nhưng mỗi lần ăn cô ta đều cho Diệp Quân một ít.
Lúc này một chiếc xe ngựa bỗng chạy đến từ phía sau hai người.
Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm đi đến bên đường, chiếc xe ngựa chạy ngang qua, nhưng nhanh chóng dừng lại.
Chúc Hạnh Nhiễm nhíu mày.
Lúc này rèm cửa của chiếc xe ngựa đó bỗng kéo ra, một người phụ nữ thò đầu ra, mặt người đó khá tròn, trang điểm đậm.
Người phụ nữ nhìn Chúc Hạnh Nhiễm, cười nói: “Thì ra là Hạnh Nhiễm! Sao thế, cô đi bộ đến à? Sao cô không bảo cha mẹ cô mua cho cô một chiếc xe ngựa vậy?”
Chúc Hạnh Nhiễm không nhìn cô ta, đi thẳng về phía đằng xa.
“Ôi trời!”
Người phụ nữ mập mạp bỗng vỗ trán nói: “Sao ta lại quên được chứ, nhà Chúc Hạnh Nhiễm cô đều là dân tị nạn, ngay cả lương thực cũng không mua nổi, sao có thể mua được một chiếc xe ngựa chứ? Ôi, xin lỗi nhé”.
Chúc Hạnh Nhiễm vẫn mặc kệ cô ta, tiếp tục lên đường.
Người phụ nữ mập mạp như đã chế giễu xong, cô ta đánh xe ngựa chậm rãi đi theo bên cạnh Diệp Quân và Chúc Hạnh Nhiễm, cô ta nhìn Chúc Hạnh Nhiễm cười nói: “Chúc Hạnh Nhiễm, cô mặc bộ quần áo này đã bao lâu rồi? Đã hai năm rồi nhỉ? Cô nhìn xem, nó không còn vừa với cô nữa rồi, cô vẫn không đổi… có phải là cô không mua nổi không?”
Tiểu Tháp bỗng nói: “Sao không đánh chết cô ta?”
Hắn muốn đấm chết người phụ nữ mập độc ác đó, nhưng hắn biết rất rõ người phụ nữ này chắc chắn không phải là người bình thường, nếu hắn ra tay, không chỉ sẽ gây ra rắc rối lớn cho mình mà còn gây họa cho Chúc Hạnh Nhiễm, mà bây giờ hắn không có khả năng giải quyết được mọi việc đó.