Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4886: Đao huynh, buổi tối chúng ta có thể đánh lén…”





Nghe thế, sắc mặt Diệp Quân sa sầm, phải nói là hành vi này của cha quả thật hơi thiếu đạo đức.



Mình thiếu nợ cũng thôi đi, còn bắt con trai trả.



Đúng là vô lý.



Nhưng hắn cũng tò mò, rốt cuộc cha thiếu nợ gì ở đây vậy chứ?



Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Với thực lực hiện giờ của cha, chắc sẽ không thiếu tiền, có khả năng là nợ ơn nghĩa gì đó”.



Advertisement

Tiểu Tháp nói: “Có lẽ là thế”.



Diệp Quân lắc đầu: “Không quan tâm nhiều vậy nữa, trước tiên cứ đi bước nào hay bước đó, đôi khi cha cảm thấy buồn chán lại gây chuyện, nhưng chắc chắn cô cô sẽ không, lần này cô cô bảo ta đến đây chắc là có ý đồ sâu xa, tóm lại chuyện lần này ta phải làm tốt, không thể để cô cô thất vọng”.



Tiểu Tháp nói: “Là phải làm tốt, sau này Tháp gia có thể thăng cấp hay không đều nhờ vào ngươi”.



Diệp Quân: “…”

Advertisement





“Xin chào”.



Ngay lúc này bỗng vang lên một giọng nói.



Diệp Quân quay đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy người nói thì sửng sốt, người nói là một phụ nữ, mặc đồ trắng như tuyết, dung mạo đẹp như tranh vẽ, khí chất tuyệt thế.



Người này chính là Long Đại hắn từng nhìn thấy ở ngoài thành trước đó, lúc này cô ta đang mỉm cười nhìn hắn.



Long Đại nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Ta đang tìm một cuốn sách cổ, là cuốn trong tay ngươi, có thể cho ta mượn đọc không?”



Diệp Quân do dự một chốc, sau đó bình tĩnh cất cây bút dưới cuốn sách cổ vào trong tay áo, hắn cười nói: “Được chứ”.



Nói rồi hắn đưa cuốn sách cổ trong tay cho Long Đại.



Long Đại nhận lấy cuốn sách cười nói: “Cảm ơn”.



Diệp Quân nói: “Khách sáo rồi”.



Nói rồi hắn cầm cây chổi ở một bên xoay người rời đi.



Sau khi Diệp Quân đi, Long Đại ngồi xuống, lấy bút ra rồi mở cuốn sách cổ ra, nhưng không biết cô ta nhìn thấy gì, sắc mặt bỗng thay đổi, sau đó ngẩng phắt đầu lên nhìn Diệp Quân rời đi ở đằng xa nó: “Ôi trời, lợi hại quá”.

Lúc này Long Đại vô cùng ngạc nhiên vì cô ta phát hiện kiếm phổ còn thiếu này đã được ai đó bổ sung.



Cách đây không lâu, khi đang đọc sách, cô ta tình cờ phát hiện ra cuốn kiếm phổ chưa hoàn thiện này, xuất phát từ thú vui nên cô ta quyết định bổ sung cho cuốn kiếm phổ chưa hoàn chỉnh, trong khoảng thời gian này, ngày nào cô ta cũng đến thư viện để sửa kiếm phổ.



Nhưng dù có sửa thế nào, cô ta cũng cảm thấy không ổn lắm, bởi vì dù có sửa thế nào, cô cũng thấy nó không thể hoàn hảo, thế lúc này cô ta chợt nhận ra kiếm phổ kiếm này đã được sửa chữa. Mặc dù chỉ có vài nét bút nhưng nó đã khiến kiếm phổ chưa hoàn chỉnh này đạt đến một tầm cao mới.



Long Đại nhíu mày, cô ta lại nhìn phía đằng xa lần nữa, là thiếu niên vừa nãy làm sao?



Cô ta không chắc lắm.



Trầm tư một lúc, Long Đại cất kiếm phổ chưa hoàn chỉnh trong tay, sau đó rời đi.



Khoảng thời gian sau đó, ngày nào Diệp Quân cũng quét dọn thư viện và đọc sách, ngày càng gần đến lúc hắn khôi phục tu vi.



Hôm nay trong lúc ăn cơm, Diệp Quân ngồi trước mặt Chúc Hạnh Nhiễm.



Chúc Hạnh Nhiễm nhìn Diệp Quân, không nói gì.



Kể từ sau khi Diệp Quân đánh tên đầu trọc đó, bây giờ danh tiếng của Diệp Quân trong giới tạp dịch rất vang dội, mọi người không ai dám đến gần hắn, thế nên những vị trí xung quanh hai người đều trống.



Diệp Quân bỗng chủ động tìm chủ đề: “Chúc cô nương, cô có thường đọc sách không?”






























Thiếu niên lắc đầu: “Thôi”.